Mục lục
Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than - Mạch Tiểu Miên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ồ? Có chuyện gì sao?"

Kiều Thanh vừa nghe thấy là cô ta, giọng nói lập tức trở nên vừa thờ ơ vừa lạnh lùng.

Đối với Lâm Ngọc, ông không thích chút nào.

Còn về lý do tại sao ông không thích, ông cũng không nói ra.

"Ông ơi, cháu có thai."

"Ồ, xin chúc mừng. Nhưng mà, tin tức này không cần thiết phải báo cáo cho tôi đâu."

Kiều Thanh vẫn luôn tin tưởng vào cách làm người của Kiều Minh Húc, biết anh và Lâm Ngọc không thể nào phát sinh mối quan hệ khăng khít kia được.

"Đứa trẻ là của Minh Húc ạ."

Lâm Ngọc nói tiếp.

"..."

Kiều Thanh ngớ người ra, rơi vào trầm mặc.

Tên nhóc thối tha này, đã có Tiểu Miên rồi lại còn làm ra loại chuyện này, đúng là không thể nào tha thứ được mà.

Khó trách tối ngày hôm qua, Tiểu Miên gọi điện thoại tới nói muốn ly hôn, hóa ra là có lý do.

"Ông nội, ông nói xem cháu nên làm gì bây giờ?"

Lâm Ngọc rất lo lắng hỏi.

Kiều Thanh suy nghĩ một chút, giọng điệu lãnh đạm nói: "Phá nó đi! Cô muốn bồi thường bao nhiêu, có thể yêu cầu thương lượng!"

Lâm Ngọc nghe thấy điều này, cả người cô ta lại lần nữa run lên vì tức giận.

Cô ta không ngờ rằng, một ông già bảo thủ như Kiều Thanh lại nỡ lòng giết chết cháu trai của mình.

Chẳng lẽ ông ấy không thích cô ta đến vậy sao?

 

Vào giờ khắc này, cô ta thật sự hận chết Kiều Thanh.

"Ông nội ơi, đây là huyết thống của nhà họ Kiều các ông, có thể xem như là cháu trai trưởng ruột thịt rồi, ông thật sự muốn cháu phá bỏ nó sao? Hơn nữa, nhà họ Kiều các ông từ trước đến nay hương khói không vượng, hơn nữa đã số mấy đời chỉ có một độc đinh thôi. Chẳng lẽ ông không sợ khi cháu phá bỏ đứa cháu trai đích tôn này, từ đó làm gãy hương khói sao?"

Lâm Ngọc cố nén lửa giận hỏi.

"À!"

Kiều Phong chế nhạo khinh thường bật cười nói: "Tiểu Miên sẽ sinh đứa bé cho nhà họ Kiều chúng tôi, đó mới được xem là cháu đích tôn. Còn cô sinh ấy à, cùng lắm cũng chỉ được xem là con riêng của vợ bé mà thôi, không được xem là chính thống gì cả. Còn về việc nhà họ Kiều của chúng tôi có gãy hương khói hay không, tôi thấy cô đã quá lo lắng rồi, tôi tin tưởng Tiểu Miên nhất định sẽ sinh cho tôi một đứa cháu trai kháu khỉnh."

Lâm Ngọc không ngờ Kiều Thanh sẽ nói như vậy, cô ta run lên vì tức giận.

Ông ấy lại còn nói cô ta là vợ bé!

Đứa trẻ chỉ có thể là con riêng nữa chứ!

"Cô Lâm, cô vẫn còn trẻ tuổi xinh đẹp, không cần thiết phải treo cổ mình trên cái cây là Minh Húc nhà tôi mãi như vậy, thừa dịp còn sớm, hãy phá cái thai kia càng sớm càng tốt, gặp gỡ những người đàn ông mới, sống một cuộc sống thuộc về cô. Nếu như cô cứ kéo theo đứa trẻ, người kia cũng không tiện đâu. Đương nhiên, nếu cô thật sự muốn sinh con, cũng không phải là không thể, nhưng sau khi đứa nhỏ kia được sinh ra, phải giao cho Tiểu Miên nuôi dưỡng. "

Kiều Thanh bổ sung thêm một câu: "Nói một cách dễ hiểu, cho dù cô có vì nhà họ Kiều chúng tôi sinh mười đứa trẻ đi nữa, nhà họ Kiều chúng tôi cũng sẽ không chấp nhận cho cô bước vào cửa."

Nghe được những lời này, Lâm Ngọc nghẹn họng, nhịn không được, nói: "Tôi muốn biết, tại sao ông lại ghét bỏ tôi như vậy, sao lại không cho phép tôi được gả vào nhà họ Kiều? Chẳng lẽ tôi còn tệ hơn Mạch Tiểu Miên sao?"

"Không phải cô kém cỏi hơn Tiểu Miên, mà là lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã thật lòng không thích cô, cũng cảm thấy cô không hề xứng đôi với Minh Húc. Hơn nữa, ánh mắt của cô không đủ ngay thẳng. Gia đình nhà họ Kiều từ xưa đến nay vẫn luôn dạy, một đời dâu tốt, ba đời cháu tốt. Vì vậy, tôi sẽ không để cô phá hủy đức tính truyền thống tốt đẹp đó của nhà họ Kiều chúng tôi."

Kiều Thanh khuyên: "Đương nhiên, với điều kiện của cô, cô cũng có thể tìm một người đàn ông tốt, không cần thiết phải cứ tìm Minh Húc nhà chúng tôi. Hiện tại Minh Húc của chúng tôi cũng đã kết hôn rồi, tôi có thể nhìn ra được, nó cùng Tiểu Miên sống chung rất hòa hợp. Nếu cô thật sự yêu nó, xin cô đừng quấy rầy hai người họ."

 

Lâm Ngọc nghe xong, tức giận trực tiếp cúp điện thoại.

Một ngụm đờm được phun ra ngoài, cả người run lên vì tức giận.

Tề Quân vội vàng ôm lấy cô ta, nói: "Ngọc Ngọc, lão già kia nói cái gì mà khiến em tức giận quá như vậy?"

"Ông ta thế mà lại muốn tôi phá bỏ đứa trẻ đi. Đàn ông nhà họ Kiều, thật đúng là không có người nào tốt mà!"

Lâm Ngọc thở hổn hển, nói: "Tôi thật sự hy vọng đứa trẻ trong bụng tôi chính là của nhà họ Kiều bọn họ. Sau đó, tôi sẽ hành hạ ngược đãi nó, để xem thử nhà họ Kiều bọn họ có thật sự không thương cháu trai của mình hay không."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK