Chuyện này khiến lòng tự tôn đàn ông của anh bị đả kích nặng nề.
Anh im lặng một lúc, đứng dậy bế Mạch Tiểu Miên còn chưa kịp mặc quần áo vào phòng tắm, đặt cô vào bồn tắm, vặn nước, tắm rửa cho cô…
Mà anh cũng vào một phòng tắm khác để làm sạch cơ thể.
Tự nhìn lại mình trong gương.
Rõ ràng anh có thân thể cường tráng, sao vừa rồi lại ra sớm như vậy?
Không những thế còn lên cơn động kinh.
“Kiều Minh Húc, mày có còn là đàn ông không?”
Anh cực kỳ bi ai nói với chính mình.
Người chưa bao giờ biết tự ti là gì, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mặc cảm tự ti, ỉu xìu như trái cà ngâm nước.
Trong khi đó, Mạch Tiểu Miên ở bên kia đang ngâm mình trong làn nước ấm, trong đầu không khỏi nghĩ đến cảnh tượng kiều diễm vừa rồi.
Phía dưới không có cảm giác bị xé rách đau đớn, hình như trên giường cũng không có vết máu.
Chẳng lẽ cô đến một cái màng cũng không có?
Cô là một bác sĩ pháp y, nên biết rất rõ về cấu trúc cơ thể con người.
Một số người lần đầu tiên chảy máu là vì màng trinh bị rách.
Nhưng cũng có một số người lần đầu tiên không bị chảy máu là bởi vì lớp màng này có thể đã vô tình bị rách trong quá trình vận động mạnh hay trong lúc vô ý…
Cho nên không phải cô gái nào cũng chảy máu trong lần đầu tiên.
Mạch Tiểu Miên tập võ từ nhỏ, cô cũng rất thích bơi lội.
Vì vậy cô cũng nghi ngờ mình có thể không có màng trinh.
Ha ha, người không có chút kinh nghiệm nào như cô hoàn toàn không biết, không phải là không có mà là còn chưa bị chọc thủng…
Nếu Kiều Minh Húc biết được suy nghĩ của cô lúc này, chắc chắn sẽ khóc mất.
Đương nhiên nếu cô biết tâm trạng của Kiều Minh Húc lúc này, cô nhất định cũng sẽ khóc.
Sau khi Kiều Minh Húc tắm xong đi ra, cô cũng tự giác mặc quần áo ra ngoài.
Hai người gặp nhau lần đầu tiên sau khi làm chuyện ấy, bầu không khí có chút kỳ quái, rối rắm.
“Tắm xong rồi à?”
Kiều Minh Húc lấy một chiếc khăn lớn, lau tóc cho cô, hỏi.
“Ừm.”
Anh vừa tới gần, Mạch Tiểu Miên đã ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng, lập tức cảm thấy cơ thể rục rịch trở lại, khao khát bùng lên…
Nhưng cô không dám thể hiện ra ngoài.
Kiều Minh Húc vừa trải qua cơn động kinh, sức lực cạn kiệt, ngoài ra, anh là một bệnh nhân còn chưa khỏi sốt.
Nếu cô yêu cầu lần nữa.
Anh có thể sẽ cảm thấy ăn không tiêu.
“Ngủ đi.”
Kiều Minh Húc ôm cô đặt lên giường, sau đó cũng nằm lên.
Mạch Tiểu Miên vừa định kéo chiếc chăn công chúa của mình để đắp thì anh đã giằng ra, ném sang một bên, sau đó đắp cho cô chiếc chăn màu xám đen của mình, nói: “Chúng ta đắp chung đi.”
“Này…”
Hai người vẫn luôn ngủ chung giường nhưng chưa bao giờ đắp chung chăn.
Đều mỗi người một chăn, chiếm một nửa chiếc giường.
“Không có này kia gì cả.”
Kiều Minh Húc cũng chui vào trong chăn.
Nhiệt độ cơ thể của hai người lập tức hòa vào nhau…
“Anh không sợ em làm bẩn chăn của anh hả?”
Mạch Tiểu Miên cố ý hỏi.
“Người phụ nữ bẩn như em đã sớm làm bẩn rất nhiều đồ của anh rồi, anh cũng lười so đo.”
“Ha ha, rốt cuộc là lười so đo hay là không thể so đo?”
“Không thể so đo!”
“Ừ.”
Mạch Tiểu Miên lại chớp mắt: “Lỡ như đang ngủ em bị khó tiêu đánh rắm trong chăn thì sao?”
Đầu Kiều Minh Húc đầy vạch đen.
Không phải một con, mà là cả một đàn quạ đen đang bay qua trước mắt.
Người phụ nữ chết tiệt này, nghĩ cái quái gì không biết?