Kiều Minh Húc hôn, từ ngoài miệng cô đi vào, di chuyển từng tấc.
Cắn lên cằm, cổ, xương quai xanh của cô…
Chỉ cảm thấy lúc này cô chính là món ăn thơm ngon nhất, chỉ muốn từng miếng nuốt cô vào miệng mình…
Mạch Tiểu Miên bị anh cắn hôn đến nỗi đầu óc hỗn độn, thở hổn hển nằm liệt ở trong lòng anh.
Thật giống như một chú sơn dương chờ đợi xâu xé, muốn chém muốn giết, mặc cho anh xử trí…
Áo trên của cô, đã bị anh cởi cúc áo ra, lỏng lẻo mà khoác ở trên người.
Da thịt trắng nõn, đỏ bừng lên giống như trẻ con, lại giống như một quả đào chín mọng nước, chờ đợi anh hái xuống ăn…
Tiếng chuông điện thoại của Kiều Minh Húc đột nhiên vang lên.
Đôi nam nữ đang sắp bị tình dục xâm chiếm đầu óc, cũng giật mình một cái, lập tức tỉnh táo lại.
Nhưng mà, Kiều Minh Húc không muốn dừng lại.
Anh không muốn để ý đến chiếc điện thoại kia, tiếp tục muốn hôn lên món ngon trước mắt...
Mạch Tiểu Miên thì lại đã hoàn toàn tỉnh táo khỏi mê hoặc.
“Đừng...”
Cô dùng sức đẩy Kiều Minh Húc ra, kéo chăn tới che kín thân thể xộc xệch của mình.
Kiều Minh Húc thấy cô bày ra dáng vẻ kháng cự như vậy, thật bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, sửa sang lại quần áo xốc xếch, cầm lấy điện thoại.
Cuộc gọi đến là từ một số điện thoại lạ.
Điều này quả thật là khiến cho anh tức giận cực kỳ.
Nếu không phải tại cái điện thoại này, thì anh đã có thể thuận lợi hòa hợp làm một với Tiểu Miên rồi.
Anh ấn nghe, giọng nói trầm thấp tức giận: “Alo...”
“Minh Húc, là em, Ngọc Ngọc...”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mềm nhẹ rồi lại có chút hoảng sợ của Lâm Ngọc.
“Ngọc Ngọc?”
Lâm Ngọc đã hơn một tháng chưa từng liên hệ, lại đột nhiên xuất hiện, khiến cho anh cảm thấy ngạc nhiên.
Lại còn thay đổi số điện thoại.
“Ừ, là em, Minh Húc, vốn dĩ em không muốn quấy rầy anh nữa, muốn biến mất khỏi thế giới của anh, nhưng mà, em lại không thể không nói cho anh một chuyện cực kỳ quan trọng có liên quan đến anh.”
Lâm Ngọc do dự mà nói: “Anh sẽ không trách em chứ?”
“Chuyện gì?”
“Em mang thai!”
Giọng nói của Lâm Ngọc mang theo khủng hoảng bất lực và bàng hoàng: “Minh Húc, em không biết làm sao mới được, em thật sự không ngờ sẽ thành thế này, anh nói cho em biết đi, em nên làm gì bây giờ?”
Nghe thấy lời này, trái tim của Kiều Minh Húc cũng hoàn toàn trầm xuống.
Anh nhìn thoáng qua Mạch Tiểu Miên ở bên cạnh, ra khỏi phòng, lên sân thượng.
“Ngọc Ngọc, em thật sự mang thai?”
Kiều Minh Húc hy vọng biết bao nhiêu là Lâm Ngọc đang nói dối giống như lần trước nói ung thư tử cung.
“Minh Húc, em không lừa anh, em thật sự không lừa anh, chuyện mang thai này có thể mang ra lừa dối người khác được sao?”
Lâm Ngọc vội vàng giải thích: “Lúc ấy em chỉ muốn có được một đêm của anh, có thể có một ký ức tốt đẹp, lại hoàn toàn không ngờ tới sẽ không cẩn thận mang thai con của anh, em thật sự không cố ý, nếu anh không muốn giữ lại đứa bé này, em có thể phá nó đi.”
Kiều Minh Húc im lặng không nói, trong lòng bắt đầu xuất hiện cảm xúc vô cùng phức tạp rối rắm.
Kể cả anh không hề muốn có con với Lâm Ngọc, nhưng mà đã không cẩn thận mang thai, anh có thể bảo cô ta phá đi sao?
Dù sao đó cũng là máu mủ ruột thịt của anh.
Nhưng mà, nếu không phá đi, anh nên xử lý Lâm Ngọc với đứa bé kia như thế nào, với cả nên đối mặt với Mạch Tiểu Miên như thế nào đây?
Lâm Ngọc thấy anh hồi lâu không đáp, cũng đành cúp điện thoại.
“Anh ta nói sao?”
Tề Quân ở bên cạnh cô ta có vẻ căng thẳng hỏi.
“Không nói gì cả, chỉ im lặng.”
Lâm Ngọc nhíu mày.
“Em có cảm thấy anh ta sẽ bảo em phá đứa bé này đi không?”
“Không biết. Lấy hiểu biết của tôi với người của nhà họ Kiều, tư tưởng của bọn họ, hẳn là sẽ không cho phép xuất hiện chuyện phá con cháu của họ đi đâu. Nhưng mà, đối với Kiều Minh Húc, tôi lại không dám nắm chắc. Có thể anh ấy sẽ vì Mạch Tiểu Miên mà từ bỏ tôi với đứa bé.”