Cả người rách toạc, nội tạng bên trong rơi ra ngoài…
Mạch Tiểu Miên bị kinh sợ “A” một tiếng, từ trên ghế sô pha lăn xuống, động vào bàn uống trà nhỏ ở bên cạnh. Một tiếng “Ầm” thật lớn vang lên, trà cụ ở trên bàn cũng rơi xuống đất.
m thanh này trong đêm khuya yên tĩnh cực kỳ chói tai.
Kiều Minh Húc bị đánh thức, chợt từ trên giường vội vàng nhảy cẫng lên, vội vàng lao xuống dưới, nhìn thấy cảnh tượng vô cùng lộn xộn.
Mạch Tiểu Miên quấn chặt chăn bông, đầu đầy mồ hôi ngồi dưới đất, dường như bị kinh sợ rất lớn.
“Sao vậy?”
Kiều Minh Húc đi tới, rất tự nhiên đỡ vai cô, đôi mắt đen nhánh ân cần nhìn cô hỏi.
Mạch Tiểu Miên chớp mắt nhìn anh một lúc, sau đó mới tỉnh hồn lại từ sau giấc mộng kia, lắc đầu nói: “Không sao đâu, gặp phải ác mộng nên mới rơi từ trên ghế xuống.”
“Ác mộng gì vậy?”
Mạch Tiểu Miên liền nói cơn ác mộng kia ra cho anh biết, sau đó bất đắc dĩ nói: “Tôi làm pháp y đã mấy năm nay, giải phẫu giống như ăn cơm bữa vậy, cho đến bây giờ vẫn chưa từng mơ thấy người chết. Thế mà vừa rồi lại mơ thấy La Liên, cảnh tượng đó thật sự quá dọa người.”
“Có thể bởi vì cô ấy là người quen của cô. Sau này gặp phải vụ án có người quen thì nhớ xin tránh đi!”
Kiều Minh Húc lấy chăn trên bả vai cô xuống, nói: “Cô lên giường ngủ đi, giường kia rất lớn, có gặp ác mộng nữa thì cũng không đến nỗi lăn xuống giường đâu.”
“Anh thì sao?”
Mạch Tiểu Miên nhìn anh hỏi: “Không phải anh định ngủ ở ghế sô pha đấy chứ?”
“Tôi đi ra ngoài ngủ, gần đây có khách sạn.”
“Ồ.”
Mạch Tiểu Miên đành đứng từ dưới đất lên, bọc chăn bông cùng đôi chân chưa lành kia lại, đi lên cầu thang.
Trông cô cứ nghiêng ngả giống như một con chim cánh cụt vậy, Kiều Minh Húc thật sự không đành lòng nhìn nữa. Anh đi tới, lại ôm cô lên lầu, ném lên giường.
Anh ôm cô rất tự nhiên, tựa như ôm một món đồ không cảm xúc vậy.
Nhưng mà mỗi lần cô bị anh ôm như vậy, lại có cảm giác hít thở không thông, trái tim đập mạnh không ngừng. Hơn nữa còn rất hưởng thụ mùi hương gỗ nhàn nhạt trên người anh.
“Tôi đi ra ngoài, sợ thì mở đèn lên.”
Kiều Minh Húc nói với cô.
“Ừ.”
Mạch Tiểu Miên nhìn đồng hồ, phát hiện bây giờ đã là 2 giờ đêm, có hơi lo lắng cho anh, bèn nói: “Bây giờ đã khuya lắm rồi, một mình anh đi ra ngoài như vậy có hơi nguy hiểm. Hay là anh ngủ trên giường đi, tôi ngủ dưới sàn là được rồi.”
“Nghe nói trong thời kỳ đặc biệt kia thì không thể bị lạnh được.”
Kiều Minh Húc thật ra cũng không sợ ra ngoài một mình, anh sợ hơn là vừa rồi cô mới gặp ác mộng. Nếu anh không có ở đây, lát nữa cô lại sợ hãi nữa thì sao.
Anh cũng không biết tại sao mình lại nhiều chuyện như vậy.
Trông dáng dấp của cô cũng đã là người trưởng thành rồi, lại khôn khéo, là một người phụ nữ mạnh mẽ chứ không phải là loại nhỏ bé yếu đuối cần dựa vào người khác như Lâm Ngọc. Nhưng anh vẫn không khỏi cảm nhận được vẻ mơ màng của cô, giống như cần có người chăm sóc vậy.
Có thể là bởi vì anh đã thấy hai lần cô khóc lóc tỉ tê, làm anh sinh ra thương tiếc cùng áy náy.
“Đây là tầng hai, hơn nữa mặt sàn là sàn gỗ, tôi lót thêm dưới sàn một tấm chăn bông nữa là được rồi.”
Mạch Tiểu Miên nói xong, liền mở tủ quần áo, lấy từ bên trong ra một tấm chăn bông rồi trải trên sàn nhà.
“Cô cứ phải trải chăn bông ở chỗ này sao?”
Mặt của Kiều Minh Húc đen lại.
“Không được sao? Vậy tôi ra ngoài hành lang vậy.”
Mạch Tiểu Miên nói xong, lại đem chăn cuốn lại, chuẩn bị cầm ra trải bên ngoài.
Dù sao, dưới sàn so với ghế sô pha cũng thoải mái hơn một chút.