Từ mái ấm tình thương đi ra, hai người trực tiếp trở về căn hộ nghỉ dưỡng.
Kiều Minh Húc ôm cô lên xích đu trên tầng thượng để đọc sách, còn anh thì ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, bắt đầu xử lý văn kiện cùng các hợp đồng kinh doanh ngày hôm nay chưa đụng đến.
Một người đắm chìm trong sách, một người bận rộn bên cạnh.
Thỉnh thoảng nhớ tới đối phương, bọn họ sẽ ngẩng đầu lên nhìn, tuy nhiên tầm mắt vẫn luôn chạm vào nhau…
Trái tim của mỗi người đều rung động, sau đó cúi đầu cười một tiếng, rồi tiếp tục bận việc của mình.
Thời gian yên tĩnh tốt đẹp!
Nhà họ Mạch bắt đầu dọn nhà.
Mạch Tiểu Miên để Kiều Minh Húc đưa cô về, thu dọn một ít đồ cá nhân của mình, sau đó dọn vào nhà mới.
“Mẹ à, tất cả đồ dùng bên kia, kể cả dụng cụ làm bếp cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Mọi người chỉ cần thu dọn quần áo cùng vài đồ vật nhỏ quan trọng thôi. Còn những thứ khác cứ để lại chỗ này, dù sao nơi này cũng không bán đi mà.”
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy mẹ mình muốn đem cái ghế mới mua kia dời qua, bèn lên tiếng nói.
“Nói cũng phải, ha ha.”
Mẹ Mạch cười một tiếng, nói: “Tiểu Miên à, con cũng không cần phải quan tâm tới mẹ. Con xem thử con có đồ vật gì quan trọng muốn dọn đến nhà mới luôn không. Nơi này cách bên kia thật xa, cũng khó đi đi lại lại nhiều lần.”
“Vâng.”
Mạch Tiểu Miên quay đầu nhìn Kiều Minh Húc, nói: “Anh ngồi trước ở đây nhé, tôi đi vào phòng thu dọn đồ đạc.”
“Cùng nhau đi.”
Kiều Minh Húc đột nhiên rất muốn nhìn xem phòng ngủ của cô rốt cuộc trông như thế nào, bèn tích cực đẩy cô vào trong.
Phòng của cô cũng không phải là kiểu phòng công chúa màu hường phấn kia, trang trí đơn giản. Chỉ có một cái tủ sách, một cái ghế, một giá sách lớn, một tủ quần áo không lớn lắm cùng một chiếc giường bình thường.
Tuy nhiên, tổng thể được dọn dọn rất sạch sẽ ngăn nắp, có một chậu cây nhỏ được tô điểm thêm trong phòng, trông vô cùng ấm áp thoải mái.
“Anh ngồi một chút, tôi đi dọn dẹp ngăn kéo.”
Mạch Tiểu Miên chỉ lên giường, nói.
“Tôi đi xem sách một chút.”
Kiều Minh Húc đi tới trước kệ sách, nhìn thấy vô vàn sách trên đó. Hầu như đều là sách liên quan đến chuyên ngành pháp y, không tìm thấy những loại tiểu thuyết tình cảm tầm thường mà con gái thích xem trên đó.
Anh từ trên giá sách lấy một cuốn “Nhật ký pháp y” của bà nội Trang Hồng Linh nhà mình xuống lật xem.
Quyển sách này chắc hẳn đã bị cô lật xem rất nhiều lần, hơn nữa phía trên đó còn có rất nhiều ghi chép nhỏ.
Tuy nhiên, những ghi chép nhỏ này rất thú vị, ngoại trừ chữ ra, còn có hình vẽ các loại, làm anh rất muốn cười.
Người phụ nữ chết bầm này, bề ngoài mang theo dáng vẻ đoan trang. Nhưng trên thực tế lại là một đứa trẻ thích pha trò.
Mạch Tiểu Miên ngồi trước ghế, kéo ngăn kéo ra.
Nhìn thấy nhật ký cùng những bức thư bên trong, trái tim cô như bị đâm thủng. “Rầm” một tiếng, cô đóng ngăn kéo lại.
Ai biết tiếng vang này quá lớn, khiến Kiều Minh Húc phải đưa mắt nhìn về phía bên này.
Vừa vặn, có một tấm hình, bởi vì động tác quá lớn mà rơi từ trong ngăn kéo ra, rơi xuống dưới chân anh.
Anh khom người nhặt tấm hình kia lên.
Trong hình là một đôi nam nữ trẻ tuổi mặc đồng phục. Người con trai rạng rỡ anh tuấn như ánh mặt trời, còn cô gái thì cột tóc đuôi ngựa cao, đơn giản. Gương mặt trẻ trung nở nụ cười thuần khiết đầy vui vẻ.
Anh vừa nhìn đã lập tức nhận ra, cô gái này chính là Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên thấy anh đang nhìn hình của mình cùng Trình Đông Thành, bèn vội vàng đưa tay lấy tấm hình lại, ném vào bên trong ngăn kéo.
“Cho tôi xem!”
Kiều Minh Húc ra lệnh nói.
“Hình trước kia thôi, không có gì đẹp mắt cả.”
Mạch Tiểu Miên buồn rầu nói.