Diệp Mai lái xe, khó khăn lắm mới tìm được chỗ để quay đầu. Xe chạy về phía Mạch Tiểu Miên ở bên này.
Mẹ Mạch nhảy xuống xe, khẩn trương ôm lấy Mạch Tiểu Miên, nói: “Tiểu Miên, con sao rồi? Con đừng dọa mẹ chứ.”
Mạch Tiểu Miên thấy mẹ mình mặt mũi sợ hãi xanh mét, cũng chỉ cười một tiếng, nói: “Không sao cả, thật xin lỗi. Mẹ à, đã dọa mẹ sợ rồi.”
“Mới vừa rồi là tên nhóc Trình Đông Thành kia đúng không?”
Mẹ Mạch cũng không biết tâm tư phức tạp của con gái mình với Trình Đông Thành, liền trách móc nói: “Tiểu Miên à, không phải mẹ nói con, nhưng con đã kết hôn với Kiều Minh Húc rồi, tên nhóc kia bây giờ không phải lại nhớ nhung con đấy chứ. Con có biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào không? Lỡ như con có chuyện gì thì con muốn cha với mẹ phải sống thế nào đây?”
Mạch Tiểu Miên cúi đầu xuống, không ừ hử gì.
Mới vừa rồi nguy hiểm, cô cũng biết.
Nhưng cô nóng lòng muốn đuổi kịp người kia, muốn xem thử có phải là Trình Đông Thành hay không, cũng không quản được nhiều như vậy.
Nhưng kết quả, vẫn khiến người nọ biến mất trước mắt mình.
“Được rồi, mẹ không nói con nữa.”
Nhìn thấy cô khổ sở như vậy, mẹ Mạch cũng đau lòng con gái, không nói thêm gì nữa. Bà lấy tay cởi giày cô ra, phát hiện máu me loang lổ.
“Ôi chao, mẹ cũng không biết nên nói con thế nào nữa, cái chân bị thương này của con bị con dày vò thành dáng vẻ này. Cho dù thuốc Quang Hiển cho con là thuốc tiên đi nữa thì cũng vô dụng thôi. Chúng ta nhanh đi về băng bó lại nào.”
Mẹ Mạch đưa tay nhấc chân cô lên, nói.
Mạch Tiểu Miên cũng không muốn mẹ phải bận tâm vì mình như vậy, nên lập tức cố gắng ngồi vào ghế phụ.
“Tiểu Miên, thắt dây an toàn vào.”
Diệp Mai nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của cô, bèn nhắc nhở nói.
“Ồ.”
Mạch Tiểu Miên chết lặng thắt dây an toàn lại, ánh mắt vẫn nhìn theo phương hướng vừa rồi Trình Đông Thành vừa biến mất…
Trở lại Hoàng Uyển.
Mạch Tiểu Miên tắm xong, bôi thuốc, sau đó liền nhốt mình vào trong phòng.
Nằm trên giường, cô suy nghĩ rất nhiều, đem tất cả những dấu vết gì liên quan đến Trình Đông Thành nghĩ lại một lần, nhưng vẫn không thể phát hiện ra được vấn đề gì cả.
Mặc dù khi đó cô mới học pháp y được một năm, nhưng vẫn có đủ năng lực phán đoán một người đã chết hay chưa.
Một người đã chết, nhưng lại hết lần này tới lần khác xuất hiện ở trước mặt mình sau nhiều năm. Đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Có lẽ, ở sâu trong nội tâm của cô, vẫn luôn hy vọng Trình Đông Thành không chết.
Cái chết của Trình Đông Thành vẫn luôn là một làn sương mù mịt to lớn ở trong lòng cô, không có cách nào chạm được.
Suy nghĩ cứ lặp đi lặp lại như vậy nhiều lần, cũng không biết đã qua bao lâu, điện thoại di động của cô reo lên, là Kiều Minh Húc gọi tới.
“Em ở đâu rồi?”
Giọng điệu của Kiều Minh Húc lộ ra vẻ sốt ruột.
“Ở nhà mẹ tôi, tối nay tôi định ngủ ở bên này. Anh ở Hoàng Uyển hay bờ biển đấy?”
“Tôi ở Hoàng Uyển. Vậy em ngủ ngon, ngày mai tôi đến tìm em.”
“Được.”
“Ngủ ngon.”
“Ừ, ngủ ngon.”
Sau khi Kiều Minh Húc cúp điện thoại, suy nghĩ của cô lập tức không tự chủ được mà chuyển từ Trình Đông Thành sang Kiều Minh Húc.
Cô không có ở đó, không ngủ dưới sàn bên cạnh anh, không tay chân vụng về yêu cầu anh, chắc là anh ngủ thoải mái lắm nhỉ.
Trên thực tế, Kiều Minh Húc ngủ không hề thoải mái chút nào.
Anh nằm trên giường lớn trắng tinh, lăn qua lộn lại đủ kiểu nhưng vẫn không thể nào ngủ được.
Nhắm mắt lại cố gắng ngủ, được một lúc lại mở mắt ra, theo bản năng nhìn xuống sàn nhà một chút.
Nơi này cũng không phải là căn hộ nghỉ dưỡng gần bờ biển, trên sàn nhà không có chăn đệm của Mạch Tiểu Miên, càng không có bóng dáng của cô.
Rốt cuộc cô đã ngủ chưa nhỉ?
Có đi loạn làm chân bị thương hay không?
Lúc tắm có che đậy vết thương thật kỹ không nhỉ?
Có bôi thuốc không đây?
Lúc ngủ, có đạp chăn rồi lạnh không?