“Chuyện gì?”
“Anh muốn hủy bỏ hợp đồng ba năm sau của chúng ta.”
“Cái gì?”
Lâm Ngọc nghe xong như bị người khác cầm dao đâm thẳng một nhát vào tim, suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Anh có ý gì?”
“Để anh nói thẳng, bây giờ anh kết hôn với Mạch Tiểu Miên rồi, ba năm sau cũng không định ly dị với cô ấy, anh muốn hủy hợp đồng với em, nhưng em yên tâm, anh sẽ bồi thường đầy đủ.”
Kiều Minh Húc thản nhiên nói.
Lâm Ngọc nghe xong, trái tim cũng lạnh dần.
Giọng nói của anh bình tĩnh như đang bàn chuyện làm ăn với các đối tác kinh doanh, không hề chứa bất kì tình cảm nào.
“Ha… “
Cô ta bật cười thành tiếng: “Nếu em không đồng ý thì sao?”
“Ngọc Ngọc, việc gì phải làm vậy? Tiếp tục như thế chỉ càng bất lợi hơn cho em thôi. Nếu chúng ta không thể quay đầu, chẳng bằng bình thản mà buông xuôi cho đối phương?”
“Em không buông, em không cam lòng!”
Khuôn mặt Lâm Ngọc hiện lên vẻ buồn bã: “Thời gian em chờ anh mười năm, anh lấy cái gì mà bù đắp chứ?”
“Anh sẽ cho em mười triệu tệ.”
“Mười triệu tệ?”
Lâm Ngọc nghe xong con số này, trong lòng càng thêm bi thương: “Mười triệu? Thời gian mười năm của em trong lòng anh chỉ có mười triệu thôi ư?”
“Ngọc Ngọc, cảm ơn em đã bầu bạn bên anh mười năm qua, t ã bầu bạn cùng anh suốt mười năm qua, thời gian đó không phải chỉ mỗi mình em bỏ ra, anh cũng dành rất nhiều tâm tư. Tình yêu là tình cảm hai chiều, em yêu anh cũng yêu. Anh đưa em mười triệu tệ không phải bù đắp thời gian mười năm kia, mà là phí vi phạm hợp đồng.”
Kiều Minh Húc nhìn cô nói, mặc dù không đành lòng.
Tuy nhiên anh không muốn dây dưa thêm nữa.
Nghe anh nói thế, trái tim thê lương của Lâm Ngọc chợt trở nên tức giận: “Chẳng lẽ anh không lưu luyến em chút nào sao? Anh từng nói, cả đời này chỉ nguyện cùng mình em vượt qua mọi thứ.”
“Xin lỗi, lúc đó anh không biết còn có một người là Mạch Tiểu Miên.”
Kiều Minh Húc áy náy nói: “Em muốn trách móc gì thì cứ nói đi.”
“Á…”
Nghe lời này của anh, Lâm Ngọc chỉ cảm thấy trái tim mình giống như bị ai đó mơ hồ cầm dao đâm từng nhát, từng nhát vào máu thịt.
Cô ta đã chờ đợi mười năm, nhưng chỉ vì một người Mạch Tiểu Miên bỗng dưng xuất hiện mà chặn đứng mọi kết quả tốt đẹp của cô ta.
“Nói cho em biết, Mạch Tiểu Miên hơn em ở chỗ nào? Xinh hơn em? Tính cách tốt hơn? Hay cái gì tốt hơn hả?”
Lâm Ngọc không cam lòng vì bản thân lại thua một cô gái không được coi là xuất sắc như Mạch Tiểu Miên: “Hơn nữa cô ta là một bác sĩ pháp y cả người toàn mùi thối thi thể, mang vận xui người chết, tại sao anh còn muốn cô ta? Chẳng lẽ chỉ vì cô ta đã cứu ông nội anh? Anh phải lấy thân báo đáp, dùng tình yêu hôn nhân cả đời của mình để trả ơn cô ta?”
“Ngọc Ngọc, em đừng nói Tiểu Miên như thế! Bác sĩ pháp y là một nghề rất cao quý!”
Nghe cô ta nói người Tiểu Miên là một bác sĩ pháp y cả người toàn mùi thối thi thể, mang vận xui người chết khiến Kiều Minh Húc rất tức giận.
Bình thường anh hay nói thế với cô, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác nói cô như vậy.
“À, hóa ra anh yêu vì cô ta cao quý!”
Lâm Ngọc giễu cợt: “Em không ngờ, anh sẽ thanh cao đến mức thế đấy.”
“Anh nguyện ý ở bên Tiểu Miên không phải do cô ấy làm nghề bác sĩ pháp y.”
“Vậy thì vì sao? Bởi vì anh lên giường với cô ta trước ư?”
“Ngọc Ngọc, suy nghĩ của em ngày càng vớ vẩn rồi đấy. Hiện tại mối quan hệ giữa anh với Tiểu Miên vẫn vô cùng trong sáng.”
“Ha ha, phải không? Vậy tại sao anh cứ chọn cô ta mà không phải em? Bởi vì cô ta tốt hơn em?”
Lâm Ngọc chất vấn đến cùng, chết cô ta cũng muốn biết vì sao Tiểu Miên thắng được cô ta.