“Đây không phải là lần đầu tiên em để tôi thấy…”
Mạch Tiểu Miên đỏ mặt nói: “Tôi thật sự nghi ngờ, lần nào anh cũng kiếm cớ đùa giỡn lưu manh cả.”
“Hừ.”
Kiều Minh Húc khinh thường nói: “Em tự luyến quá đấy.”
“Được rồi, là tôi tự luyến. Nhưng việc anh chảy máu mũi đã đủ để chứng minh, vóc dáng của tôi vẫn còn tốt lắm.”
Mạch Tiểu Miên liếc xéo nhìn anh rồi nói.
“Tôi chảy máu mũi chủ yếu là do nóng trong người thôi, lát nữa tôi sẽ xuống dưới kêu thím Trương đun ít nước đường để hạ hỏa.”
Để tránh lúng túng, Kiều Minh Húc bèn kiếm cớ đi ra ngoài.
“Nhân tiện đun cho tôi luôn nhé.”
Mạch Tiểu Miên gọi với ở phía sau lưng anh.
“Hừ.”
Kiều Minh Húc cũng không thèm quay đầu lại, mà chỉ đáp lại bằng một tiếng khịt mũi cao ngạo lạnh lùng.
Mạch Tiểu Miên nhìn bóng lưng anh dần biến mất ở cửa, ánh sáng nơi đáy mắt cô lập tức biến mất, trở nên ảm đạm.
Làm sao cô có thể không biết anh xông vào phòng tắm là vì lo lắng cho cô cơ chứ?
Mới vừa rồi cô thể hiện sự tức giận, chỉ là cô muốn cố gắng che đậy bản thân, muốn để anh biết rằng, cô đã thoát ra khỏi cái bóng của Trình Đông Thành, không cần phải vì cô mà lo lắng nữa.
Ngay khi anh vừa bước ra.
Cảm xúc của cô vẫn bất giác rơi vào một nỗi buồn nào đó…
“Thiếu phu nhân, xuống ăn cơm thôi.”
Thím Trương gọi cô ấy từ bên dưới.
Mạch Tiểu Miên sửa sang lại đầu tóc, cố gắng xốc lại tinh thần, đi xuống lầu.
Kiều Minh Húc đã ngồi vào bàn ăn.
Trước mặt anh, quả nhiên có một bát lê tuyết hầm đường phèn.
Còn có một bát khác được đặt ở đối diện, trên mặt bàn nơi cô ngồi.
Cô kéo ghế ra, ngồi xuống, cúi đầu cầm thìa uống nước đường.
Cố ý tạo ra âm thanh lớn khi uống nước đường.
Kiều Minh Húc ngẩng đầu nhìn cô.
Sao anh có thể không nhìn ra cô đang cố ý che giấu sự khổ sở của mình được cơ chứ?
Đã vậy, anh cũng cố tình phối hợp diễn xuất.
“Chậc chậc, nếu không biết còn tưởng rằng một con trâu đang uống nước nữa ấy chứ.”
Kiều Minh Húc giễu cợt, nói: “Kết quả, vừa ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra lại là một người phụ nữ ngốc!”
“Ồ, Kiều Minh Húc, anh có muốn đến khoa mắt cùng khoa tai kiểm tra lại không đấy?”
Mạch Tiểu Miên mỉa mai đáp lại.
“Tai cùng mắt tôi có gì không ổn à?”
“Đương nhiên là có!”
Mạch Tiểu Miên liếc mắt nhìn anh, nói: “Tôi uống tao nhã như vậy, anh lại nói nghe giống như một con trâu, thế không phải lỗ tai xảy ra vấn đề thì là cái gì nữa? Còn nữa, rõ ràng trông tôi thông minh lanh lợi như vậy, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại nói nhìn thấy một người phụ nữ ngốc, không phải ánh mắt anh xảy ra vấn đề thì còn là gì nữa?”
“Nói có đạo lý lắm. Để tôi sẽ đến khoa tai và mắt sau.”
Kiều Minh Húc gật đầu bày tỏ sự tán đồng.
“Vậy thì đúng rồi.”
“Ừ, phải nhờ bác sĩ giúp chọc điếc lỗ tai tôi, để không nghe tiếng trâu uống nước nữa, còn có làm mù mắt lại, để trông cho em vừa thông minh vừa lanh lợi nhỉ.”
“Anh…”
Mạch Tiểu Miên không ngờ Kiều Minh Húc lại phản bác như vậy, nhất thời không nói nên lời, cúi đầu tiếp tục uống nước đường…
Đang uống, chợt có nước mắt lăn dài trên má, rơi vào trong chén.
Đúng lúc bị Kiều Minh Húc nhìn thấy.
Trái tim cũng theo đó mà nhói đau.
Cô gái ngốc này…
Mạch Tiểu Miên cho rằng anh không nhìn thấy, nên cố kìm những giọt nước mắt đó lại, ngẩng đầu lên lần nữa, sắc mặt như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn cố nén ra một nụ cười.
Anh thực sự muốn bảo cô đừng giả vờ nữa.
Muốn khóc thì cứ khóc lớn lên trước mặt anh.
Hai người mỗi người đều mang theo tâm trạng phức tạp mà uống xong nước đường, sau khi ăn cơm xong, Kiều Minh Húc đề nghị cùng cô đi dạo. Truyện Linh Dị
“Không đi đâu, tôi chỉ muốn chợp mắt một chút.”
Mạch Tiểu Miên lắc đầu, đi thẳng lên lầu.
Kiều Minh Húc không thể làm gì khác hơn là đi theo cô lên lầu trên.