Ngủ rồi.
Cô mơ thấy bản thân chìm vào nước biển lạnh buốt, rất lạnh rất lạnh, bỗng nhiên nắm được một thứ, cơ thể trở nên ấm áp lên, cứ bình yên chìm vào giấc ngủ…
Đợi đến lúc đô trợn mắt tỉnh lại, phát hiện bốn phía tối đen như mực, một cái đèn được đặt dưới đất trong sảnh lớn, tỏa ra ánh đèn ấp ám lờ mờ.
Trên người của cô có đắp lên một cái thảm màu vàng.
Cô khó hiểu nhìn cái thảm.
Rõ ràng trước khi đi ngủ cô không đắp gì, hơn nữa đại sảnh này không có thảm.
Chẳng lẽ cô mộng du?
Hay là có đắp giúp cô sao?
Kiều Sở Thiên?
Không phải là anh.
Trước đó anh đã vô tình bỏ mặc cô với hai cái chân bị thương rồi đi mất, chắc chắn sẽ không đắp thảm cho cô, có lẽ là người quản lý của phòng nghỉ dưỡng này.
Cảm giác miệng hơi khô, muốn uống nước thì phát hiện trên cái bàn trước mặt cô có đặt một ly nước.
Rất rõ ràng, ly nước này được chuẩn bị cho cô.
Cô cầm lấy ly nước, uống sạch, cũng đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Dường như miệng vết thương đang đau hơn, mỗi bước đi dều như đang dẫm lên đao.
Cô đột nhiên nghĩ đến câu chuyện nàng tiên cá.
Vì nàng tiên cá muốn đến gần chàng hoàng tử nàng yêu mà không tiếc để cho mụ phù thủy chặt đuôi cá hóa thành đôi chân, mỗi bước đi đều giống như đao cắt đau đớn không thôi.
Vậy mà lại có thể mỉm cười nhảy múa trước mặt chàng hoàng tử.
Hoàng tử chỉ thấy nụ cười trên môi nàng nhưng lại không biết rằng mỗi bước nàng nhảy, là phải trả bằng đau nhức cùng cực….
Nhưng cô không phải nàng tiên cá, cũng không phải vì muốn đến bên cạnh hoàng tử mà để bản thân đau đớn.
Cô cảm thấy buồn cười vì bản thân lại nghĩ đến chuyện của nàng tiên cá.
Khổ sở bước vào phòng vệ sinh, vừa đẩy cửa ra lại “á” một tiếng, vội vàng lùi ra sau, đóng cửa lại. Vì hai chân đau đớn mà ngã nhào trên mặt đất, đầu va phải góc bàn, dù không chảy máu nhưng vẫn khiến đầu cô u lên như quả trứng gà.
Đúng là xui xẻo mà!
Cô khóc không ra nước mắt mà dùng tay xoa đầu mình, tay kia vuốt chân mình.
Cửa phòng vệ sinh bật mở, Kiều Sở Thiên với khuôn mặt u ám đi tới, khẽ gầm: “Cô có biết phép tắc gõ cửa là như thế nào không?”
Vừa rồi, lúc Mạch Tiểu Miên đẩy cửa phòng vệ sinh ra, đúng lúc thấy Kiều Sở Thiên đang tắm ở trong.
Đương nhiên là anh quay lưng lại với cô, cô không thấy gì cả nhưng hai người vẫn hoảng sợ.
Mạch Tiểu Miên đỏ mặt cãi lại: “Tôi vừa mới mơ màng ngủ dậy thôi, ai biết anh sẽ ở trong phòng vệ sinh? Anh không khóa cửa phòng vệ sinh mà còn nói tôi à!”
“Ai mà còn phải khóa cửa phòng vệ sinh vào đêm hôm khuya khoắc chứ?”
Kiều Sở Thiên tức giận trừng mắt với cô.
“Anh sẽ gõ cửa phòng vệ sinh vào đêm hôm khuya khoắc sao?”
Mạch Tiểu Tiên cũng không cam lòng yếu thế.
“Đây là nhà tôi! Không phải nhà cô!”
Kiều Sở Thiên cường điệu.
“Ha!”
Mạch Tiểu Miên cười nhạo: “Đừng quên, hôm nay chúng ta vừa kết hôn, nhà anh cũng là nhà tôi!”
“Chúng ta chỉ giả kết hôn thôi!”
“Chúng ta giả kết hôn nhưng trên pháp luật chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp rồi!”
“Hừ…”
Kiều Sở Thiên đuối lý, không cãi nhau với cô nữa, hừ lạnh một tiếng, đang nuốn lên lầu đã nghe thấy tiếng cơ thể nặng nề ngã xuống đất phía sau lưng. Anh nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy Mạch Tiểu Miên ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch.
Vừa rồi Mạch Tiểu Miên muốn đứng lên, ai ngờ đầu bị đụng quá nặng, vừa đứng lên, đột nhiên bị đau đớn kịch liệt khiến cô hoa mắt, chân cũng đau hơn, đứng không vững nữa.