“Đứng dậy đi ra ngoài đi!”
Kiều Minh Húc nói với giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: “Nếu không, cái gì tôi cũng sẽ không làm.”
Cha mẹ Trình nghe thấy vậy, liền vội vàng đứng dậy, chào tạm biệt bọn họ rồi ra về.
“Thím Trương, lau sàn nhà đi.”
Nhìn thấy bọn họ đã đi xa, Kiều Minh Húc lập tức lên tiếng gọi thím Trương.
Thím Trương vội vàng mang cây lau sàn đến.
“Xin lỗi.”
Mạch Tiểu Miên áy náy nói với anh: “Tôi thật sự không ngờ bọn họ sẽ tìm tới cửa như vậy, còn đưa ra yêu cầu thế này.”
“Không sao đâu.”
Kiều Minh Húc vuốt tóc cô, nói: “Em không cần phải suy nghĩ nhiều đâu, đi tắm rửa, ăn chút gì đó rồi ngủ một giấc thật ngon, được không?”
Mạch Tiểu Miên lặng lẽ gật đầu rồi đi lên lầu.
Kiều Minh Húc vừa định đi theo thì nhận được điện thoại của Phùng Quang Hiển.
Vừa mới kết nối, Phùng Quang Hiển đã gào thét lên: “Kiều Minh Húc, anh cùng Tiểu Miên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao hôm nay cảnh sát lại tìm tới cửa nhà anh? Có phải anh đã vi phạm vụ án kinh tế nào đó không đấy?”
“Không phải. Chỉ là Tiểu Miên bị liên quan đến một vụ án mà thôi, xét hỏi theo thông lệ ấy mà.”
Kiều Minh Húc giải thích.
“Vậy sao? Nhưng trên mạng xôn xao rằng nhà họ Kiều xảy ra vấn đề, cho nên vợ chồng các anh bị bắt đấy.”
“Hở?”
Trái tim Kiều Minh Húc chùng xuống, sau khi cúp điện thoại của Phùng Quang Hiển, anh vội vàng lên mạng đọc tin tức.
Không biết ai đã chụp ảnh anh và Mạch Tiểu Miên bị cảnh sát hộ tống lên xe cảnh sát, bây giờ đã lọt vào top tìm kiếm hot trên Internet. Cư dân mạng cũng rối rít đồn đoán liệu có phải đã xảy ra chuyện gì với tập đoàn Kiều Thị rồi hay không. Rất nhiều người nói rằng, sáng mai, bọn họ phải nhanh chóng bán tháo cổ phiếu của Kiều Thị, tránh để mất hết cả vốn ban đầu.
Còn chưa đợi đọc xong, anh đã nhận được điện thoại của ông nội Kiều Phong, chất vấn hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói một số cổ đông lớn đều tập trung ở nhà họ Kiều cả rồi, yêu cầu anh trở về cho một câu trả lời thỏa đáng.
Kiều Minh Húc giải thích nguyên nhân xảy ra vụ việc, nhờ ông nội giải thích giúp cho các cổ đông, đồng thời bày tỏ sẽ lập tức có biện pháp xoa dịu cơn sóng gió vô vị trên mạng kia lại.
“Minh Húc à, con phải biết rằng, bất kỳ hành vi sai trái nào của cá nhân con đều sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ công ty, gây biến động lớn về giá cổ phiếu của công ty. Cho dù con có dùng cách gì đi nữa, con cũng phải làm rõ sự việc, xoa dịu sự hoảng loạn của các cổ đông, tránh để cho bọn họ bất bãn. Con nên biết, trước mắt con vẫn chưa được xem là hoàn toàn đứng vững ở cái công ty này đâu. Cần một thời gian nữa cơ, nên con vẫn cần sự ủng hộ của các cổ đông đấy.”
Kiều Phong nghiêm túc nói xong, lại hỏi: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, tình hình của Tiểu Miên bây giờ thế nào rồi?”
“Nhìn bề ngoài thì có vẻ ổn, nhưng cảm xúc chắc là không ổn định lắm.”
“Những thời điểm như thế này, con phải đặc biệt chú ý đến cảm xúc của con bé, ở bên cạnh bầu bạn với nó, kẻo lại xảy ra bi kịch như bà con năm đó. Lúc ấy nếu như không phải vì ông quá bận rộn với công việc mà bỏ lơ cảm xúc của bà ấy, không có ai bầu bạn bên cạnh bà ấy, bà ấy cũng sẽ không mất tích…”
Kiều Phong nói đến chỗ này, lại có vài phần khổ sở.
“Ông nội, cháu sẽ chú ý.”
“Được rồi, con trông Tiểu Miên đi, ông sẽ giúp con lo chuyện cổ đông bên này. Bên phương tiện truyền thông đó, con mau sớm lắng xuống đi.”
Kiều Phong liền cúp điện thoại.
Kiều Minh Húc lên lầu, đi tới phòng tắm đã đóng chặt cửa trước, không nghe thấy tiếng nước chảy, bèn vội vàng gõ cửa gọi tên cô: “Tiểu Miên.”
“Ừ?”
Giọng nói có chút yếu ớt của Mạch Tiểu Miên từ bên trong truyền ra.
“Còn chưa tắm?”
“Ừ, chuẩn bị tắm đây.”
Lúc này Mạch Tiểu Miên vẫn còn đang trần truồng đứng dưới vòi hoa sen đã ngập khói, còn chưa bắt đầu tắm rửa.
Nghĩ đến Trình Đông Thành, đến đống thi thể nát bấy bị bằm thây kia…
Đầu óc cô liền rối bời, làm thế nào cũng không thể giải thích được, tại sao Trình Đông Thành lại trở nên như vậy…