Nghĩ tới đây, cô ta lập tức có thêm vài phần ung dung, đối mặt với Thái Vân Vân, nói: “Cô chẳng phải cũng không thể khiến cho người ta thích mình sao! Hoàng Thiên Hoa cũng giống vậy, không muốn kết hôn với cô à?”
Lời này chọc trúng chỗ đau của Thái Vân Vân.
Cô ấy cũng không nhiều lời với Lâm Ngọc nữa, bèn xoay người tiến vào Nhã Phong Các.
Nhìn thấy bóng lưng có vài phần lảo đảo của cô ấy, trên mặt Lâm Ngọc xuất hiện một nụ cười như ý.
Cô ta cũng tiến vào hội sở Nhã Phong, trực tiếp đi về phía Tiêu Tương Các mà Kiều Minh Húc đã bao sẵn.
Nhân viên phục vụ phụ trách Tiêu Tương Các dẫn cô ta vào rồi lập tức lui ra, có việc gì cô ta sẽ gọi sau.
Lâm Ngọc mở tủ quần áo ra.
Trong tủ quần áo chia làm hai, đó là hán phục của Kiều Minh Húc cùng cô ta.
Mỗi lần Kiều Minh Húc tới nơi này, đều phải thay hán phục rộng rãi thoải mái, ngồi xếp bằng xuống, pha trà, uống trà, cùng cô ta nói chuyện phiếm, hoặc là đọc sách, xử lý công vụ.
Cô ta cũng mặc hán phục dành cho nữ hợp với anh, sau đó ngồi cùng nhau.
Hai người không có nhiều chuyện để nói, mặc dù cô ta có chút cảm giác bức bối, nhưng vẫn cảm thấy đây là thời khắc vô cùng ấm áp, là thế giới riêng của cô ta cùng Kiều Minh Húc.
Cô ta lấy ra một bộ trang phục màu hồng phấn nhuộm bạch mai thời Đường, rồi thay vào.
Vóc dáng của cô ta cũng không tệ lắm, mặc dù trông tương đối nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng size áo ngực cũng là 36D.
Vì vậy, khi mặc yếm thời Đường vào, sau đó kéo xuống một tí, bầu ngực kia lập tức giống như hai chú thỏ trắng vậy, lúc nào cũng có thể nhảy ra, rãnh sâu vô cùng mê người.
Còn rất nhiều thời gian, cô ta bèn đem tóc mình búi lại phía sau giống như các cô gái thời Đường. Tăng thêm vài phần quyến rũ cùng e thẹn.
Thay trang phục xong, thấy đã sắp tới 9 giờ, cô ta bèn đi ra giường nhỏ bên ngoài, ngồi trên chíu, cầm ra một quyển sách, cúi đầu đọc.
Dĩ nhiên, chỗ ngồi này đã được cô ta chọn lựa kỹ càng, vừa vặn 45 độ với cửa, để cho người vừa tiến vào có thể nhìn thấy bên mặt quyến rũ của cô ta.
Vừa nhìn thấy mặt bên, dĩ nhiên cũng vừa nhìn thấy rãnh sâu trắng noãn bên dưới cái yếm kia…
Hơn nữa, khi cô ta cúi đầu yên tĩnh đọc sách, vài sợi tóc con sẽ hơi phất nhẹ xuống gương mặt đã được trang điểm tinh xảo kia…
Tư thế này, thần thái này, lúc ở nhà cô ta đã luyện tập rất nhiều lần, chứng minh đây là góc độ mê người nhất của cô ta.
Dựa vào lời giải thích của mẹ cô ta, chỉ cần là đàn ông, nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ phong tình của người phụ nữ như vậy, tim đều sẽ đập thình thịch lên.
Cô ta đang mong đợi Kiều Minh Húc có thể động tâm.
Tuy nhiên, lòng tin lại không đủ.
Trong vòng mười năm qua, cô ta đã thử đủ loại quyến rũ, hấp dẫn, thần thái thanh khiết để cám dỗ anh, muốn cùng anh gạo nấu thành cơm.
Vấn đề là năng lực tự chủ của anh quá mạnh!
Nếu nói anh không thương cô ta thì không phải. Mười năm qua, anh chỉ cùng một mình người phụ nữ là cô ta lui tới, đối với những người phụ nữ khác luôn giữ một khoảng cách nhất định.
Ánh mắt của anh, sự ôn nhu của anh, đều chỉ dành cho một người.
Nguyên do chắc hẳn là do nhà anh dạy quá nghiêm, trên phương diện trai gái tư tưởng quá mức bảo tủ.
Trước kia, cô ta còn có thể chờ đợi.
Nhưng tình huống bây giờ không giống như vậy.
Anh đã cùng một người phụ nữ khác ở bên cạnh, sớm chiều chung sống.
Cô nhất định phải tiến thêm một bước, để mình trở thành người của anh.
Lấy sự hiểu biết của cô ta với anh, nếu như để bản thân thành người của anh, anh chắc chắn sẽ không thể không chịu trách nhiệm.
Kiều Minh Húc tới.
Đúng như Lâm Ngọc mong muốn.
Anh còn chưa đi vào cửa, đã nhìn thấy Lâm Ngọc ngồi trên chiếc chiếu thời Đường, dáng vẻ ưu nhã, mặt mũi quyến rũ, ánh đèn nhàn nhạt chiếu lên gương mặt. Trông giống hệt như một bức tranh sơn dầu vậy.
Đẹp!