Anh cầm điện thoại gọi đến một chiếc điện thoại khác: “Lập tức mang tất cả các mẫu đồ bơi nữ 34C size M có trong cửa hàng cô đến đây cho tôi!”
“Dạ vâng, anh Kiều.”
Sau khi cúp điện thoại, chủ cửa hàng hào hứng nói với nhân viên: “Bán đơn hàng này chúng ta đã đủ lợi nhuận năm nay. Chủ tịch Kiều muốn tất cả các kiểu dáng áo tắm nữ, cô nhanh đi chuẩn bị cho tôi đi..”
“Là size M, 34D sao?” . Googl𝑒 t𝙧ang nà𝗒, đọc nga𝗒 không quảng cáo ﹍ T𝙧𝑈𝗺t𝙧u𝗒ệ n.𝑽n ﹍
Nhân viên trong cửa hàng vẫn nhớ rõ số đo của Lâm Ngọc.
“Không đúng, hình như anh ta nói là 34C, hay là anh ấy nhớ nhầm số đo của cô Lâm? Hay sai rồi nhỉ?”
“Gọi điện hỏi lại thử, đừng để làm sai.”
Nhân viên cửa hàng lại gọi cho Kiều Minh Húc một lần nữa: “Anh Kiều, tôi nhớ số đo của cô Lâm là 34D, vừa rồi anh nói 34C, tôi muốn xác nhận lại một chút.”
“Ai nói là cho Lâm Ngọc? Tôi mua cho vợ tôi, 34C.”
Kiều Minh Húc trả lời.
“Xin lỗi, thành thật xin lỗi, là chúng tôi nhầm, xin lỗi.”
Chủ cửa hàng vội vàng xin lỗi.
“Nhanh đưa đến đây!”
Kiều Minh Húc thấy Mạch Tiểu Miên đã sắp trồi lên mặt nước, vì thế cũng cúp điện thoại, đi đến gần cầu thang bước xuống nước, từ trên cao nhìn xuống cái đầu đã trồi lên của Mạch Tiểu Miên
Mạch Tiểu Miên đã bơi lội giải tỏa xong, cơ bản là không còn thấy buồn bực nữa.
Ngay khi cô ngẩng đầu thấy Kiều Minh Húc thì cũng giật mình.
“Xem ra chuyện cô đoạt giải môn bơi lội đúng là danh bất hư truyền.”
Đôi mắt phượng của Kiều Minh Húc hơi híp lại, cười như không cười nhìn chằm chằm cô, nói.
“Đương nhiên. Nếu không có bản lĩnh và năng lực, sao dám lên Lương Sơn! Tôi không phải người thích khoác lác.”
Mạch Tiểu Miên lau nước trên mặt, tiện tay vịn lan can, dẫm lên cầu thang muốn bước lên, sau đó phát hiện ánh mắt Kiều Minh Húc nhìn mình bắt đầu trở nên hơi kỳ lạ.
Cô cũng cúi đầu nhìn thử.
Áo ngủ cô mặc được may bằng lụa, tương đối mỏng, vì thế vừa dính nước là dán chặt lên người cô, để lộ dáng người rõ ràng.
Tệ nhất là cô không mặc áo ngực.
Phụ nữ mặc áo ngực đi ngủ sẽ không tốt cho cơ thể, bởi vậy cô không có thói quen mặc nó.
“Á…”
Cô sợ hãi kêu một tiếng, nhanh chóng đưa tay che kín ngực, sau đó quay lưng, cả người lại chìm xuống nước lần nữa, cuối cùng chỉ lộ ra phần cổ và đầu nhìn Kiều Minh Húc nói: “Anh nhanh đi lấy một cái khăn lông lớn cho tôi!”
Kiều Minh Húc nhìn cô trong nước, thấy miệng hơi khô bèn nuốt nước miếng, anh cảm thấy khô nóng, rất muốn được nhìn.
Anh cố gắng đè nén nỗi xúc động này, rút một cái khăn lông lớn mà anh thường dùng treo trên giá bên cạnh xuống, đặt lên lan can, rồi quay lưng đi.
Mạch Tiểu Miên vội vàng bước lên, dùng khăn lông bao bọc kín cả người từ trên xuống dưới: “Được rồi.”
Kiều Minh Húc xoay người lại, nhìn thấy cả người cô được bao bọc bên trong khăn lông trắng tinh, đầu tóc ướt đẫm vẫn còn đang nhỏ nước.
Giọt nước kia chảy dọc theo gương mặt cô, rồi rơi xuống cổ cô…
Bởi vì ở trong nước lâu mà sắc môi của cô hơi tái…
Nhưng dù như thế nào.
Cảm giác cô mang lại cho anh lúc này giống như một cô gái tràn ngập quyến rũ và hấp dẫn.
“Làm gì nhìn tôi dữ vậy? Không nhớ được dáng vẻ vừa nãy của tôi sao?”
Nhìn thấy ánh mắt nhìn chăm chú không hề che giấu của anh, Mạch Tiểu Miên căng thẳng hét lên.
Kiều Minh Húc bị cô quát, vành tai đã bắt đầu đỏ ửng.
“Dáng vẻ vừa rồi của cô có gì đáng mà nhớ? Chẳng phải là một con cá chẳng có chút đường cong nào sao? Thật sự chẳng có hứng để nhìn!”
Kiều Minh Húc gân cổ cãi lại.