“Phải phải phải, tôi không có đường cong đấy, hứng thú của anh chỉ đặt trên người Ngọc Ngọc của anh thôi, còn mấy người phụ nữ khác đều xấu xí cả!”
Mạch Tiểu Miên vừa nghe thấy anh chê bai vóc dáng của mình thì trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Có thể nào đừng nhắc đến Ngọc Ngọc được không?”
Kiều Minh Húc nhớ lại những gì phải trải qua ở nhà họ Lâm, tính tình cũng trở nên gắt gỏng.
“Được được được, tôi không nhắc, tôi không so đo với người yêu cũ của anh, tôi chỉ là một người vợ theo hợp đồng, hợp đồng đến hạn thì tôi cũng đi thôi, sau đó anh có thể đợi cưới cô ta về làm vợ chính thức của anh.”
Mạch Tiểu Miên vừa nói vừa vẫy tóc, muốn hất nước ra, nhưng không ngờ giọt nước lại hất đến mặt của Kiểu Minh Húc, vẩy đến cả mặt của anh toàn là nước.
“Mạch Tiểu Miên!”
Kiều Minh Húc gọi tên cô với vẻ không hài lòng: “Chú ý nước của em!”
“Ồ, thiệt ngại quá.”
Mạch Tiểu Miên chớp chớp mắt, cố ý nói: “Hình như mấy ngày rồi tôi chưa có gội đầu, không biết nước này có mang theo vô số vi khuẩn vẩy lên trên mặt của chủ tịch Kiều hay không đây?”
Cô cứ tưởng chàng hoàng tử thích sạch sẽ Kiều Minh Húc này sẽ nổi giận, kết quả, anh chỉ trợn trắng mắt rồi nói: “Tối hôm kia tôi thấy em đã gội đầu rồi.”
“Ha ha, vậy à? Tôi quên mất.”
Mạch Tiểu Miên nói sai cũng chỉ nhếch mép thè lưỡi: “Mặc kệ anh, tôi đi tắm.”
Kiều Minh Húc nhìn bóng lưng vung vẫy mái tóc dài của cô, hơi mỉm cười, ý cười kéo dài đến đáy mắt.
…
Mạch Tiểu Miên tắm xong bước ra, thấy Kiều Minh Húc vẫn còn đứng bên ngoài đợi cô thì cũng nở một nụ cười nhạt với anh.
“Không nổi giận nữa à?”
Kiều Minh Húc thấy cô cười tươi sáng như trời giông vừa xóa tan mây mù thì không nhịn được mà hỏi.
“Nổi giận? Sao tôi lại nổi giận chứ?”
Mạch Tiểu Miên liếc xéo anh, nói: “Một người dịu dàng lương thiện như tôi sao có thể nổi giận được chứ!”
Kiểu Minh Húc sọc đen đầy đầu: “Em dịu dàng lương thiện? Mới nãy rõ ràng tôi thấy em nổi giận hệt như một con trâu cứng đầu.”
“Đó đều là ảo giác của anh thôi. Tôi ấy, sẽ không nổi giận đâu, chẳng lẽ anh muốn bêu xấu tôi, rồi nhân cơ hội này gán cho tôi bảy loại tội lỗi gì đó, để tôi có thể giải trừ hợp đồng làm vợ này hả?”
Mạch Tiểu Miên tranh cãi.
Kiều Minh Húc bị lời nói này của cô chọc giận đến mức đảo trắng mắt: “Vu oan giá hoạ, sợ gì thiếu cớ?”
“Kiều Minh Húc, tôi không hề vu oan giá hoạ cho anh, tôi là một người có liêm sỉ! Chẳng qua tôi chỉ giúp anh nói ra lời trong lòng mà thôi. Về phần anh cảm thấy thẹn quá hoá giận thì chắc chắn là bởi vì một pháp y xuất sắc như tôi, nói một lời đã chọc trúng tâm sự của anh, khiến cho tất cả tội chứng của anh đều không thể che lấp.”
Mạch Tiểu Miên nhướng mày, nói.
“…”
Kiều Minh Húc hoàn toàn không tìm được từ ngữ nào để tranh cãi, anh cảm thấy mình bị cô đánh bại rồi, cuối cùng ra vẻ hung tợn hỏi: “Mạch Tiểu Miên, chẳng lẽ em xuất thân từ đội hùng biện à?”
“Không đâu. Tôi chỉ là đội ăn vạ thôi, he he.”
Thấy anh bị mình chọc giận đến mức cả khuôn mặt biến thành nhăn nhó, Mạch Tiểu Miên cảm thấy chơi vui, những cảm giác khó chịu với anh trước đây đã được quét sạch hoàn toàn.
“Quả nhiên là ăn vạ chuyên nghiệp!”
Kiều Minh Húc nhìn thấy nét cười tinh nghịch gian trá của cô thì muốn hôn lấy, để xem cô còn dám gian xảo ngụy biện nữa hay không?
Nghĩ vậy, động tác cũng làm ra trong vô thức.
Nhanh chóng đưa miệng qua, thoáng cái đã hôn lên khóe miệng còn đang vểnh lên của cô…
Mạch Tiểu Miên vốn dĩ đang cười đắc ý khi thấy anh nhận thua, lại đột nhiên bị tập kích. Ý cười còn chưa kịp thu lại vẫn còn vương trên môi, đôi mắt trừng lớn, ngạc nhiên như vừa nhìn thấy người ngoài hành tinh, hô hấp ngừng lại, tim phổi cũng đột ngột ngừng lại, dường như máu toàn thân cũng ngừng chảy trong khoảnh khắc ấy…
“Nhắm mắt lại!”
Kiều Minh Húc thấy mắt cô trừng lớn thiệt lớn thì ra lệnh.