“Ha ha, dì thật sự vui tính quá.”
Phùng Quang Hiển cười một tiếng, từ trong âu phục lấy ra một hộp thuốc dán, nói: “Tiểu Miên, thuốc này là thuốc chữa trị vết thương đặc biệt anh mang về từ bên Tây Tạng đấy. Một ngày là có thể trị khỏi vết thương rồi.”
“Hữu hiệu như vậy sao?”
“Ừ, đây lf của một vị đại sư tặng cho anh, anh đã dùng qua một lần rồi. Vết thương nghiêm trọng thì ngày thứ hai liền đóng vảy khỏi ngay.”
Phùng Quang Hiển vừa nói, vừa bôi thuốc cho Mạch Tiểu Miên.
Thuốc này mang lại cảm giác rất khác so với những loại thuốc bình thường khác, thoa lên vô cùng thoải mái mát rượi, đau đớn dường như đã biến mất.
Thoa xong một chân, Phùng Quang Hiển lại đổi sang mở băng gạc bên chân kia của cô. Xong khi thoa xong toàn bộ, anh đưa lọ thuốc đó cho cô, nói: “Thuốc này em cầm lấy, một ngày bôi một lần là được. Ngày mai bôi thêm lần nữa thì hoàn toàn khỏi rồi.”
“Loại thuốc quý như vậy…”
Mạch Tiểu Miên không nỡ cầm lấy.
“Cầm!”
Phùng Quang Hiển cố ý tức giận nói: “Em có còn xem anh là bạn không đấy?”
“Được rồi, tôi cầm, cảm ơn anh nhé.”
Mạch Tiểu Miên cảm động nói.
“Vậy còn được, Tiểu Miên à, em là bạn của anh. Chỉ cần anh có thứ gì thì anh cũng sẵn lòng cho em một cách vô điều kiện.”
Phùng Quang Hiển đứng lên, nói: “Cho dù anh không có, anh cũng sẽ cố gắng đi tìm cho em!”
“Lời này của anh làm tôi muốn khóc thật đấy.”
Mạch Tiểu Miên nhìn anh nói: “Quang Hiển à, đừng tốt với tôi quá như vậy.”
“Anh chỉ thích đối xử tốt với em thôi! Không mượn em xen vào!”
Phùng Quang Hiển có chút cố chấp nói: “Nhưng mà em cũng không cần phải có gánh nặng gì trong lòng cả. Anh chỉ mong em sống tốt, cũng không cần em phải hồi đáp điều gì. Tóm lại, chỉ cần có thể làm giúp em chút chuyện, anh sẽ vô cùng cao hứng.”
Mạch Tiểu Miên bị những lời này của anh ấy làm cho cảm động đến không biết trời trăng gì nữa.
Cô biết, những lời nói này của Phùng Quang Hiển là chân thành. Từ ngày bọn họ bắt đầu biết nhau, anh lúc này cũng tốt với cô một cách quá đáng, nhưng cho tới bây giờ cũng không yêu cầu cô làm gì cả.
Đời người chỉ cần có một người bạn như vậy là đủ rồi, cần gì phải mong gì hơn cơ chứ?
Mạch Đồng Đồng ở bên cạnh nhìn Phùng Quang Hiển đang băng bó vết thương cho Mạch Tiểu Miên, trong lòng thật sự hy vọng người bị thương đó là mình.
Lại nghe thấy Phùng Quang Hiển nói những lời đó với Mạch Tiểu Miên, trái tim cô bé đột nhiên rất không thoải mái. Đôi mắt vốn dĩ đang hâm mộ nhìn Mạch Tiểu Miên nay lại bắt đầu xuất hiện vẻ đố kỵ.
Tuy nhiên, không ai chú ý tới biểu cảm thay đổi đó của cô bé.
Lúc này Diệp Mai cũng đã tới.
Vừa vào cửa, liền rất khoa trương kêu to lên: “Ôi chao, đúng là ngôi nhà sang trọng mà! Tớ phải ở lại chỗ này, mọi người không được đuổi tớ đi đâu đấy!”
“Con muốn ở bao lâu cũng được, dù sao từ trước đến nay con cũng giống như con gái của ta vậy. Con ở phòng của Tiểu Miên là được rồi.”
Mẹ Mạch nói với Diệp Mai.
Diệp Mai đưa tay ôm cổ mẹ Mạch, sau đó hôn lên mặt bà, nói: “Con cũng biết mẹ Mạch hiểu con nhất. Con đi nước ngoài một năm, mỗi ngày đều nhớ nhiều nhất chính là thức ăn của mẹ là. Ngày nào con cũng chảy nước miếng vì thèm thuồng cả!”
“Hắc hắc, cân nặng của con đều có một nửa công lao từ thức ăn của ta đấy!”
Mẹ Mạch nhéo một cái vào bắp tay tròn trịa kia của Diệp Mai.
“Mẹ Mạch à.”
Diệp Mai cố ý trề môi, nũng nịu kêu la: “Người ta chỉ muốn ăn cơm, ăn thức ăn của mẹ làm thôi, không muốn mập chút nào đâu!”
“Không sao cả, lúc trước mẹ có nghiên cứu về công thức nấu ăn dành cho người gầy, con có ăn cũng sẽ không sợ mập đâu.”
Mẹ Mạch sang sảng nói.
“Haha, có thật không ạ? Vậy con cảm ơn trước nhé.”
Diệp Mai vô cùng cao hứng, sau đó liếc nhìn thấy Phùng Quang Hiển, bèn nghi ngờ hỏi: “Anh chàng đẹp trai kia là ai vậy?”
“Thái tử gia của Hồng Tường Vi, Phùng Quang Hiển đấy.”
Mẹ Mạch lại có điểm tiếc hận, nói: “Chỉ tiếc là đã có vị hôn thê rồi, nếu không, mẹ ủng hộ Tiểu Mai con theo đuổi cậu ấy.”