Mạch Tiểu Miên nói.
"Trà ngon, nhưng quan trọng vẫn là kỹ thuật của người pha trà tôi đây không tệ."
Kiều Minh Húc cầm tách trà lên, lại rót cho cô một tách trà nữa.
Mạch Tiểu Miên uống xong, nhìn anh nói: "Trà cũng đã uống hết rồi, bây giờ chúng ta trao đổi giao dịch thôi nào!"
"Ừ, tôi đã lập hợp đồng rồi, cô xem thử có muốn thêm bớt gì nữa không."
Kiều Minh Húc lấy hai tờ giấy đã được in sẵn từ trong cặp tài liệu bên người ra, đưa cho cô.
Mạch Tiểu Miên nhận lấy, đọc kỹ những quy định trên bản hợp đồng. Suy nghĩ một lúc, cô ngẩng đầu hỏi: "Sau khi kết hôn, chúng ta có ở chung một phòng không?"
"Đương nhiên là không!"
Kiều Minh Húc dứt khoát nói: "Tôi đã chuẩn bị cho cô một gian phòng khác. Giữa hai chúng ta không can thiệp vào chuyện của nhau, sẽ không xâm phạm lẫn nhau."
"Không ở cùng một phòng như vậy, có thể sẽ không tạo ra bầu không khí giả của một cặp vợ chồng tôn trọng nhau được."
Mạch Tiểu Miên nói: "Trừ khi không cùng người nhà của anh ở đó."
"Ừ, không ở chung đâu. Cứ viện cớ cần không gian riêng cho hai người, chuyển đến biệt thự nhỏ của tôi. Như vậy bọn họ không thể thấy được chúng ta yêu thế nào đâu."1
Kiều Minh Húc gật đầu, nói: "Tuy nhiên cô với tư cách là con dâu, mỗi tuần ít nhất phải cùng tôi trở về nhà họ Kiều một lần, làm tốt bổn phận của mình."
"Nhà mẹ tôi thì sao? Tôi cũng yêu cầu anh mỗi tuần cùng tôi về nhà mẹ một lần để chứng tỏ rằng tôi với anh vẫn tốt đẹp."
Mạch Tiểu Miên nói.
"Được, nhưng chỉ khi nào tôi không bận, cô cũng biết đấy, tôi thế này đôi lúc còn bận đến mức không thể về nhà được, chứ đừng nói là đến thăm."
"Tôi hiểu."
"Vậy thì chúng ta thành lập thỏa thuận!"
Mạch Tiểu Miên cầm bút lên, nhanh chóng ký tên mình xuống phía dưới hai bản thỏa thuận, sau đó đưa hợp đồng trả cho anh.
Kiều Minh Húc nhìn chữ ký của cô, ngay ngắn mạnh mẽ, không giống như một cô gái nho nhã cho lắm.
Anh ký tên rồng bay phương múa của mình lên bên cạnh.
Anh đưa một bản hợp đồng cho Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên cất bản hợp đồng thuộc về mình vào trong túi, sau đó đứng dậy nói: "Chúng ta đã thỏa thuận xong rồi, cũng không còn chuyện gì nữa nhỉ, tôi đi trước đây."
"Được!"
Kiều Minh Húc cũng không mời cô dùng cơm chung, bởi vì lát nữa anh còn phải gặp Lâm Ngọc.
Bước ra khỏi hội sở Nhã Phong, Mạch Tiểu Miên đột nhiên cảm thấy bản thân rất buồn cười, có một loại cảm giác như bán thân vậy.
"Tiểu Miên, Tiêu Miên à!"
Sau lưng vang lên một tiếng gọi vui vẻ.
Mạch Tiểu Miên quay đầu lại, chợt thấy một chàng trai mặc bộ vest màu xanh ngọc, mang dáng vẻ của một công tử phong độ dịu dàng. Ở bên cạnh anh ấy là một cô gái khoảng chừng 23 tuổi, cao gầy, mặc một bộ váy dài màu đen, khoác trên người một chiếc áo ngoài màu vàng nhạt, trông hết sức có thần thái của một cô gái xinh đẹp.
Hai người đứng bên cạnh nhau, tạo ra một loại cảm giác xứng đôi vừa lứa, trời sinh một cặp.
Mạch Tiểu Miên mỉm cười chào hỏi.
Phùng Quang Hiển gạt cô gái bên cạnh sang một bên, sau đó bước nhanh về phía trước, mặt đầy vui mừng hỏi: "Thật là trùng hợp lại có thể gặp em ở đây đấy! Sắc mặt của em sao vậy? Trông có vẻ phờ phạc, có phải công việc bận rộn quá không?"
"Hôm qua tôi bị bệnh."
Mạch Tiểu Miên cười nói: "Nên mới phờ phạc như vậy."
"Bị bệnh sao? Ngày hôm qua không phải còn rất khỏe à? Tại sao lại đột nhiên bị bệnh vậy? Hôm qua tôi gọi điện thoại tìm em cũng không được."
Phùng Quang Hiển lảm nhảm không ngừng như một người bạn cũ lâu năm gặp lại vậy.
Mà cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh anh vẫn không hề nóng nảy hay tức giận, cứ đứng nhìn Phùng Quang Hiển nói chuyện với Mạch Tiểu Miên như vậy, cũng không hỏi anh ấy cô là ai.