“Được rồi!”
Mạch Tiểu Miên che cái trán bị đạn bắn đỏ bừng của mình, lẩm bẩm nói: “Không đáng yêu thì thôi.”
Nói xong, cô lập tức ngoan ngoãn lấy thức ăn ra, bắt đầu bận rộn.
Kiều Minh Húc xắn tay áo lên, bắt đầu bận bịu công việc của mình.
Mạch Tiểu Miên thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện lúc chế biến nguyên liệu, trông anh khá là nghiêm túc, hệt như hoàn toàn không để ý mọi thứ xung quanh vậy. Ánh mặt trời ấm áp buổi trưa xuyên thấu qua khung cửa sổ, chiếu vào mặt anh, làm tăng thêm mấy phần dịu dàng hiền hòa.
Một người đàn ông nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất!
Cô không khỏi nhớ lại những lời này.
Rửa xong xà lách, cô bèn hỏi anh nên cắt thịt thế nào.
Kiều Minh Húc nói cho cô biết từng bước.
Mạch Tiểu Miên dựa vào hướng dẫn của anh, đem thịt cắt vô cùng đẹp mắt, chỉnh tề. Sau đó phần việc còn lại, là công việc của Kiều Minh Húc.
“Tốt lắm!”
Kiều Minh Húc nhìn những miếng thịt được cắt chỉnh tề kia, bèn nói: “Không làm bác sĩ pháp y nữa thì em có thể đi xin làm trợ thủ đặc biệt của đầu bếp, kỹ năng dùng dao đúng là quá điêu luyện.”
“Hắc hắc, bình thường đều nhờ phẫu thuật tử thi huấn luyện ra.”
Mạch Tiểu Miên không thể ngăn miệng mình lại.
Kiều Minh Húc cau mày, nói: “Mạch Tiểu Miên, em có biết lúc nấu ăn không nên nói ra từ thi thể không hả? Thật là buồn nôn mà!”
“Được được được, là do thói quen nghề nghiệp của tôi, không kiềm chế được mà thốt ra ấy mà.”
Mạch Tiểu Miên cũng biết mình không đúng, bèn vội vàng nhận sai.
Kiều Minh Húc không để ý tới cô nữa, bắt đầu xử lý việc của mình.
“Tạp dề của tôi bị lỏng, em buộc lại giúp tôi một chút.”
Lúc nãy Kiều Minh Húc đang bận tay xử lý nguyên liệu nên tạp dề chưa được buộc chặt, dẫn đến bây giờ đột nhiên lại bị bung ra. Anh bèn kêu Mạch Tiểu Miên tới giúp.
Mạch Tiểu Miên đi tới, đưa hai tay vòng qua thắt lưng anh để cột tạp dề lại…
Ai biết được tay cô lại hơi ngắn, trực tiếp chạm vào hai bên eo anh, dáng vẻ như muốn ôm lấy anh vậy.
Mà khi nhìn thấy sống lưng của anh, Mạch Tiểu Miên đúng là sinh ra một loại cảm giác muốn ôm anh, chợt cảm thấy xúc động.
Đầu óc nghĩ như vậy nên tay chân cũng ma xui quỷ khiến làm theo, ôm anh…
Kiều Minh Húc cứng đờ cả người, trái tim đập hỗn loạn cả lên, hô hấp như ngưng lại. Một luồng nhiệt bốc lên từ bụng dưới…
Mạch Tiểu Miên cũng cảm giác cơ thể anh cứng đờ lại.
Dựa vào hiểu biết của cô đối với cơ thể người, khi ai đó đột nhiên cứng đờ lại, đó là bởi vì khẩn trương đến cao độ.
Dĩ nhiên, khi cô phát hiện hai tay của mình ôm lấy thắt lưng anh thì cũng rất khẩn trương, bèn vội vàng buông ra, đỏ mặt né sang một bên.
Sau khi Kiều Minh Húc đỡ bớt khẩn trương, anh bèn quay đầu nhìn Mạch Tiểu Miên.
Nhìn thấy cô cúi đầu, mặt đỏ bừng như một đứa trẻ làm chuyện gì sai vậy.
Kiểu thẹn thùng như một chú thỏ nhỏ hốt hoảng đó, lập tức rơi vào trong mắt anh, trong lòng nổi lên vô số rung động.
Anh nuốt nước bọt, đột nhiên nghiêng đầu, hôn nhẹ lên gò má cô, nhanh chóng chạm môi…
Mạch Tiểu Miên cả người ngây cả ra, đầu óc như bị thiếu dưỡng khí vậy, trống rỗng, hai mắt trợn to…
Trái tim Kiều Minh Húc lúc này giống như có một chú nai chạy loạn vậy, trực tiếp đập mạnh.
Trên môi hình như còn vương vấn mùi thơm của gò má mềm mại ấy, một sự ngọt ngào khó tả…
Anh đưa tay chạm lên môi mình, hóa giải cảm giác lúng túng, ho khan một tiếng, nói: “Đây là trả lại để trừng phạt em, em đừng đứng đó ngây ngốc nữa, nhanh đi cắt thức ăn cho tôi đi!”
Nói xong, anh bèn vội vàng cầm đũa lên, không ngừng đánh trứng, khuấy trứng…