“Dám gọi tôi là bánh bao nhỏ? Anh là cái đồ Chân Chí Bình!”
Mạch Tiểu Miên đưa tay bóp cổ Kiều Minh Húc.
Kiều Minh Húc dùng tay trái giữ tay cô lại, đôi mắt đen lộ ra nụ cười tà ác, đôi môi mỏng cong lên lạnh lùng: “Em hẳn là biết Chân Chí Bình làm gì với bánh bao nhỏ đúng không?”
Tim Mạch Tiểu Miên như ngừng đập, cơ bắp căng ra, cả người căng thẳng, cô đẩy mạnh anh ra, nói: “Cút cút cút, anh cái đồ dâm đãng này!”
“Ha ha!”
Kiều Minh Húc cười xấu xa, nhìn đôi môi cô trắng bệch vì hoảng sợ, cảm giác khô nóng chết tiệt đó lại ập tới.
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy yếu hầu của anh di chuyển lên xuống, lập tức nhận ra có gì đó không ổn nên vội vàng dùng đến bàn tay nhỏ…
Tuy rằng thao tác tay ở trong nước không được thuận lợi cho lắm, nhưng vẫn đủ đối phó với một người không biết võ.
Lúc này, Kiều Minh Húc không hề phòng bị, chỉ muốn hôn cô, cảm nhận nhiệt độ trên môi cô, đột nhiên anh cảm thấy cánh tay đau nhói, vốn dĩ ban đầu anh là người chiếm thế thượng phong, nhưng không hiểu sao giờ lại bị cô vặn tay về phía sau, ấn vào thành bể….
Mạch Tiểu Miên vặn cánh tay anh, tay còn lại giữ vai anh, một chân đè lên hông anh, bộ dạng rất hùng dũng.
Nhưng đối với Kiều Minh Húc, đây lại là một cảm giác khác.
Cảm giác này không phải là đau, không phải là nhục nhã, mà là phấn khích không giải thích được…
Để chặn chân anh, khuất phục anh, cơ thể Mạch Tiểu Miên phải dựa vào anh tương đối gần.
Anh chỉ mặc một chiếc quần bơi, phần trên thì để trần.
Cô lại đang mặc áo tắm, nhưng áo tắm là đồ bơi tốt nhất, chất liệu tương đối mềm nhẹ, nhất là xuống nước, cảm giác giống như không mặc gì.
Vì vậy, cả người cô dán sát vào người Kiều Minh Húc.
Giống như trên người cô không có bất kỳ rào cản nào, Kiểu Minh Húc có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ tỏa ra từ người cô.
Máu anh bắt đầu sôi lên, ham muốn cũng bùng cháy…
Trong khi đó, Mạch Tiểu Miên trước sau vẫn không ý thức được điều đó, hồn nhiên không biết tư thế của cô lúc này hấp dẫn, mê hoặc đàn ông đến mức nào.
Cô say sưa với chiến thắng vì lấn áp được Kiều Minh Húc.
“Chân Chí Bình, dâm tặc to gan, muốn tiền hay muốn mạng!”
Mạch Tiểu Miên khịt mũi nói lớn.
“Phụt!”
Đang bị dục vọng chiếm hữu, Kiều Minh Húc nghe thấy câu thoại hài hước của cô thì bật cười, anh trả lời: “Muốn tiền, em có cho tôi tiền được không?”
“Vô liêm sỉ, đừng giả bộ nghe không hiểu tiếng người. Cô cô đang hỏi mi, mi muốn chết hay là giao hết tiền ra đây?”
“Tôi chết rồi, tiền của tôi không phải đều là của em sao?”
“Vậy thì mi chết đi!”
Mạch Tiểu Miên nói xong, cũng giả bộ giơ cùi chỏ đánh nhẹ vào gáy anh.
Cơ thể Kiều Minh Húc đột nhiên mềm nhũn, hai mắt nhắm lại, không thấy nhúc nhích.
“Được rồi, không đùa nữa, chúng ta thi đấu tiếp đi.”
Mạch Tiểu Miên buông Kiều Minh Húc ra.
Ai ngờ Kiều Minh Húc vẫn không nhúc nhích, cuối cùng nổi trên mặt nước như một cái xác.
“Này, đừng giả chết nữa.”
Mạch Tiểu Miên đẩy anh.
Nhưng anh vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
Tim cô chùng xuống, hơi lo lắng, cô vội vàng đưa tay kiểm tra hơi thở của anh.
Không thở?
Tim cô lại chùng xuống một lần nữa, cô đưa tay thăm dò tim anh, nhưng vì đang ở trong nước nên sờ không ra…
“Này, Kiều Minh Húc, đừng làm tôi sợ.”
Cô đẩy Kiểu Minh Húc, hét lên: “Nếu anh còn tiếp tục giả chết, tôi sẽ dùng dao mổ anh ra.”
“Được rồi, em đúng là độc ác!”
Kiều Minh Húc mở mắt, liếc cô một cái, đứng thẳng trong nước, cười nói: “Xem ra giả chết trước mặt bác sĩ pháp y đúng là không khả thi, không cẩn thận sẽ bị giải phẫu như chơi.”