Kiều Minh Húc vươn tay, ôm cô vào lòng.
Không nhấc chiếc khăn đỏ lên luôn.
Thay vào đó, sau khi chờ đợi đã lâu, qua lớp khăn voan, hai cặp môi giao nhau tại một điểm…
Không một tiếng động.
Cứ thế, lẳng lặng chạm vào nhau…
Không khí như ngừng chuyển động.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Cả hai có thể nghe tiếng nhịp tim mạnh mẽ của đối phương đập trong lồng ngực.
Chúng cũng muốn chạm vào nhau.
Chủ nhân của chúng cũng muốn chạm vào nhau.
Thật là một cảm giác tuyệt vời…
Cuối cùng, Kiều Minh Húc rời khỏi đôi môi cách một lớp khăn mỏng, dừng lại trên chiếc cổ trắng nõn, thon dài của cô.
Mạch Tiểu Miên đáp lại nhiệt tình…
Giờ phút này cô không muốn gì cả, chỉ muốn ở bên anh mãi mãi.
Kiều Minh Húc muốn trực tiếp tấn công lãnh thổ của cô như một người lính dũng cảm nhất.
Nhưng không ngờ, họ gặp phải rào cản ở thành trì.
Mạch Tiểu Miên cảm thấy đau, hơi nhíu mày.
“Đau không?”
Kiều Minh Húc dừng tiến công, lo lắng hỏi.
Là một người đàn ông trưởng thành, anh cũng nghe nói lần đầu tiên của con gái thường sẽ rất đau, còn có chảy máu…
Anh cũng là lần đầu tiên. (Lần cùng Lâm Ngọc anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nên không tính.)
Bởi vì Mạch Tiểu Miên đau nên anh không biết phải làm sao, không dám mạnh mẽ xông vào…
Nhẹ nhàng thăm dò bên ngoài, sau đó dần tiến vào trong.
Nhưng khi gặp phải rào cản, thấy cô hơi nhíu mày, anh không còn cách nào khác đành phải rụt về…
Cứ như thế lặp đi lặp lại vài lần.
Cuối cùng, còn chưa công hãm cổng thành đã xuất ra.
Mạch Tiểu Miên không có kinh nghiệm, còn nghĩ như vậy xem như đã hoàn thành lần đầu tiên trong đời.
Mặc dù luôn cảm thấy có gì đó không đúng, cảm giác chưa đủ, cảm giác muốn nhiều hơn nữa, giống như mới treo được lên một nửa, cực kỳ khó chịu…
Nhưng khi cô mở mắt ra, lại thấy anh bắt đầu cuộn mình lại, run rẩy đứng lên.
Hóa ra bệnh động kinh của anh lại tái phát…
Mạch Tiểu Miên không màng đến cảm giác khó chịu vì không được thỏa mãn nữa, vội vàng ngồi dậy.
Nhét khăn vào miệng anh để anh không cắn vào lưỡi, sau đó bắt đầu xoa bóp sơ cứu…
Vật lộn một hồi.
Cuối cùng anh cũng bình tĩnh trở lại.
Bởi vì chân cô không thể tự do di chuyển, nên cả người mồ hôi đầm đìa vì kiệt sức.
Kiều Minh Húc áy náy nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi của cô, đôi mắt đen tối sầm lại.
Vừa rồi anh vì chưa công phá được thành trì mà đã xuất ra nên thẹn quá hóa giận, dẫn đến lên cơn động kinh…