Mạch Tiểu Miên khuyên: "Dù sao thì đứa nhỏ trong bụng Lâm Ngọc cũng chảy dòng máu nhà họ Kiều. Mà cháu của bây giờ ngay cả đứng cũng đứng không thẳng, chẳng biết tương lai có thể sinh được con hay không."
"Cô bé ngốc này, sao cháu lại không thể sinh con được chứ? Ông đã xem ngày sinh tháng đẻ cho cháu rồi, nói con ít nhất cũng sẽ có bốn đứa con. Hơn nữa tình huống cơ thể của cháu cũng rất bình thường, chỉ là tạm thời không thể đứng thẳng mà thôi."
Nghe thấy lời này của ông, Mạch Tiểu Miên toát hồ môi.
Một người theo chủ nghĩa duy vật như cô không hề tin rằng thầy bói có thể tính ra cô có thể sinh bao nhiêu đứa bé.
Đương nhiên, nếu có thể thì cô cũng muốn sinh cho Kiều Minh Húc bốn đứa con, đó là chuyện sung sướng cỡ nào chứ.
"Ông nội, ông vẫn nên tác thành cho Minh Húc và Lâm Ngọc đi. Cơ thể Lâm Ngọc khỏe mạnh, cũng có thể sinh rất nhiều đứa nhỏ."
"Tuyệt đối không được! Ông và Tiểu Húc đã từng người đi nói với Lâm Ngọc, bảo cô ta xóa sạch đứa nhỏ đi rồi. Cho dù cô ta có sinh đứa nhỏ ra thì Tiểu Húc cũng sẽ không cưới cô ta. Tiểu Húc cũng tỏ vẻ nó bằng lòng sống cùng con. Lâm Ngọc đã trở thành quá khứ rồi."
"..."
Nghe thấy những lời này của Kiều Thanh, Mạch Tiểu Miên không biết nên nói gì thì tốt.
Bọn họ thật sự bằng lòng không cần đứa nhỏ kia để giữ cô ở lại sao?
Kiều Minh Húc thật sự muốn tiếp tục ở cùng với cô sao?
Điều này sao có thể chứ?
"Tiểu Mạch, về việc đứa nhỏ, ông và Tiểu Húc sẽ xử lý tốt. Cháu đừng suy nghĩ nhiều. Tóm lại, cháu phải tin tưởng Tiểu Húc, tin nó bằng lòng ở bên cạnh cháu. Sau này cháu đừng ngốc như vậy nữa. Dưới tình huống mọi chuyện còn chưa rõ ràng đã làm ầm lên đòi ly hôn là không tốt đối với tất cả mọi người, cũng không tốt với cơ thể cháu."
Kiều Thanh tiếp tục khuyên bảo.
"Vâng."
Ông cũng đã nói đến mức này rồi, Mạch Tiểu Miên cảm thấy mình không nên nói thêm gì nữa.
Chẳng qua trong lòng cô vẫn hơi xúc động.
Xúc động vì bọn họ có thể bảo vệ cô như thế.
Xúc động vì Kiều Minh Húc thật sự bằng lòng chung sống với cô.
Tối ngày đó anh nói rằng Lâm Ngọc đã bỏ thuốc anh, nhớ lại thì vẻ mặt cùng giọng điệu của anh lúc đó thật sự rất chân thành, không giống đang nói dối.
Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều là do bản thân cô vì nhạy cảm mà nghi ngờ vô căn cứ ư?
"Tiểu Mạch, chân thành cũng giống cơn ho vậy, không thể che dấu được. Cháu và Tiểu Húc đã ở bên nhau lâu như vậy, ông nghĩ cháu cũng có thể cảm nhận được tình cảm của nó đối với cháu. Đừng vì người ngoài mà làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người."
"Vâng, cháu hiểu rồi thưa ông nội."
"Hiểu rồi là được rồi, chờ Tiểu Húc rảnh rỗi, các cháu về nhà ăn cơm một lần nhé. Ông cúp máy trước đây."
"Chào ông ạ."
Sau khi cúp điện thoại của Kiều Thanh, cảm xúc của Mạch Tiểu Miên trở nên xúc động một cách không sao nói rõ được, hai mắt sáng lên, tràn ngập tinh thần.
Hóa ra tất cả đều là do cô hiểu nhầm.
Kiều Minh Húc vẫn là Kiều Minh Húc như trước, vẫn là người chồng gọi cô là vợ, tỉ mỉ che chở cô, chỉ là do bận quá nên anh không có thời gian làm bạn với cô mà thôi.
Sao mình lại trở thành một người phụ nữ keo kiệt đa nghi nhạy cảm, thích suy nghĩ lung tung vậy nhỉ?
Thảo nào đêm qua anh ấm ức đến nỗi phải nhảy vào trong nước phát tiết như vậy.
Đều do cô mà ra cả!
"Thưa cô, nồi cháo này là do cậu chủ nấu cho cô trước khi đi ạ."
Dì Trương mang một bát cháo ra từ trong phòng bếp, đặt trước mặt cô rồi nói: "Cô xem cậu chủ đối với cô tình cảm biết bao. Cậu ấy cảm thấy có thể tôi làm sẽ không hợp khẩu vị của cô nên dù đang vội nhưng vẫn muốn tự ình xuống bếp nấu cho cô một bát cháo đã rồi mới đi."
Mạch Tiểu Miên nhìn bát cháo hải sản thơm ngào ngạt trước mắt, đôi mắt ẩm ướt.