Khó khăn lắm mới ăn sáng xong, hai người vừa sắp sửa đồ xong thì cũng đã đến giờ đi làm.
Hai người tạm biệt già trẻ trong nhà họ rồi vội vàng lên xe.
“Ngại chết mất, ngại quá đi thôi!”
Mạch Tiểu Miên vừa lên trên xe, cô đã không nhịn được mà than phiền trong sự bực bội: “Ngày hôm qua chúng ta có làm gì đâu, bọn họ lại tưởng rằng chúng ta đã đại chiến mười tám hiệp, trí tưởng tượng đó cũng quá…”
“Chúng ta thật sự không làm gì sao?”
Kiều Minh Húc nhìn khuôn mặt sắp phát điên của cô qua kính chiếu hậu thì cố ý hỏi.
“Chuyện này…”
Mạch Tiểu Miên vừa nghĩ tới vẻ mặt của bản thân khi bị anh hôn lên má thì cũng nghẹn lời. Cô suy nghĩ một chút, không nhịn được lại nói thêm: “Tối hôm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, thế nhưng đó cũng chỉ là hiểu nhầm mà thôi. Ông nội của anh thấy biểu hiện của tôi thì lầm tưởng rằng trong bụng tôi đang có đứa con của anh. Làm sao họ có thể biết được vốn dĩ tôi với anh không phải là vợ chồng thật sự, chúng ta không thể nào làm ra chuyện đó được.”
“Ha ha.”
Kiều Minh Húc cười không nói gì thêm.
Đúng vậy, hai người cũng không phải là vợ chồng thật sự, cũng không thể vô liêm sỉ mà tiếp xúc thân mật với nhau hơn nữa.
Anh nhất định phải kiềm chế ham muốn của bản thân đối với cô mới phải.
Anh cũng không biết chính nghĩa là gì, nhưng bình thường, cho dù có một người phụ nữ có quyến rũ như thế nào đứng trước mặt anh, anh cũng sẽ không có loại ham muốn đấy. Ví dụ như lần trước, anh gặp nữ thần nóng bỏng nhất của Hoa Hạ, cô ta còn mặc bikini trước mặt anh, phô bày hết dáng người hoàn mỹ của cô ta với anh, còn cố ý khiêu khích trêu chọc anh nhưng anh lại không có hứng thú.
Đối với Lâm Ngọc, anh cũng không có nhiều hứng thú với cô ta, thấy cô ta cũng giống như thấy Jordan chạy như gió.
Bởi vậy suốt mười năm đó, quan hệ giữa anh và Lâm Ngọc chỉ vỏn vẹn là nắm tay, ôm eo, hôn trán mà thôi.
Thế nhưng anh cũng chưa bao giờ muốn chạm vào bờ môi kia, cũng không hề có ý định đẩy cô ta nằm dưới thân thể của mình.
Phùng Quang Hiển cũng hay cười nhạo anh bởi vì anh quá thích sạch sẽ, nên nhất định là anh bị lãnh cảm rồi.
Anh cũng đã nghĩ rằng anh bị lãnh cảm.
Nhưng không ngờ, từ khi ở chúng với Mạch Tiểu Miên, anh luôn muốn hôn môi cô, thậm chí chỉ cần cô chạm nhẹ vào anh, chỗ nào đó sâu thẳm của người đàn ông cũng xuất hiện ham muốn.
Bàn về ngoại hình và dáng người, sự gợi cảm, Mạch Tiểu Miên không thể so sánh với Lâm Ngọc được.
Anh có loại ham muốn này đối với cô chắc là vì ở chung với nhau lâu nên mới có cảm giác đó.
Thế nhưng trước đây, vào những ngày nghỉ, anh cũng thường xuyên ở cùng với Lâm Ngọc, hai người cùng nằm trên một cái giường nhưng anh cũng chẳng có ham muốn gì.
Đúng là gặp phải ma rồi!
Mạch Tiểu Miên thấy anh không trả lời cô thì cũng không thấy thú vị, cô chỉ đành im lặng.
Kiều Minh Húc đưa cô đến đơn vị, sau đó anh trở về công ty.
Mạch Tiểu Miên vừa bước vào cửa lớn của đơn vị thì phát hiện ánh mắt mà mọi người nhìn cô không đúng lắm, thậm chí còn có cả sự khinh bỉ trong đó.
Ngay cả ánh mắt của bảo vệ vẫn thường xuyên nhiệt tình chào hỏi và có mối quan hệ tốt với cô cũng nhìn cô giống như nhìn tội phạm.
Có một loại dự cảm không lành lướt qua trong lòng cô.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cô bước nhanh trở lại phòng làm việc của mình, lại trông thấy lãnh đạo Hoàng đã ở văn phòng chờ cô rồi.
“Chủ nhiệm Hoàng, có chuyện gì sao?”
Mạch Tiểu Miên có phần vội vàng, hỏi.
“Pháp y Mạch…”
Lãnh đạo Hoàng dùng dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tiếc nuối nhìn cô, nói: “Từ trước tới nay, tôi vốn cho rằng cô là một pháp y ưu tú luôn giữ nghiêm đạo đức nghề nghiệp. Thật không ngờ, cô lại có thể làm ra loại chuyện như vậy.”
“Tôi đã làm chuyện gì chứ?”
Mạch Tiểu Miên nghi ngờ, hỏi.