Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đừng khóc... ngoan... giờ nhắm mắt lại nhé...

- Anh Nguyên...

Lý Tiểu Vũ khóc đến mức thở dốc.

- Ngoan... nghe lời... nhắm mắt lại, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh không bảo em mở mắt, em không được mở mắt, hiểu không?

Giang Nguyên cười nhạt, nhìn Lý Tiểu Vũ.

- Ừm ừm...

Lý Tiểu Vũ nhìn thấy nụ cười ấm áp của Giang Nguyên, cô vừa khóc vừa cuống quít gật đầu, sau đó ngoan ngoãn nhắm hai mắt.

Nhìn thấy cảnh này, không ít nữ sinh xung quanh cũng bắt đầu che miệng, đôi mắt ngấn lệ ngã vào lòng bạn trai nghẹn ngào. Còn một vài nam sinh lúc này hai mắt cũng ửng đỏ. Họ không ngờ thầy Giang trẻ tuổi này lại là một người có trách nhiệm như vậy.

- Tay súng bắn tỉa khi nào đến?

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Cục trưởng Lý hơi tái, quay đầu nhìn viên cảnh sát bên cạnh hỏi.

- Cục cảnh sát thành phố đã phê chuẩn, có lẽ khoảng mười phút nữa tới...

Viên cảnh sát này vội đáp.

- Mười phút?

Cục trưởng Lý nhìn vào trong, nhìn Giang Nguyên, lại nhìn tên đầu vàng đang dí chặt dao trên cổ Lý Tiểu Vũ, khuôn mặt hơi khó coi. Mặc dù tên đầu vàng này rõ ràng đã phát điên, nhưng vẫn rất cẩn thận, rất có tấn công. Nhưng ông cũng không thể trơ mắt nhìn bác sĩ Tiểu Giang lại đâm thêm một dao lên mình. Nếu cứ như vậy, có lẽ cái mũ của mình chẳng cần đội tiếp nữa.

Lập tức, ông thoáng trầm ngâm, sau đó trầm giọng nói:

- Bảo người của chúng ta chuẩn bị đi, tiếp theo người của chúng ta sẽ lên đàm phán, không thể tiếp tục để cậu ấy ở đấy nữa...

- Vâng, cục trưởng...

Cảnh sát bên cạnh gật đầu, sau đó lập tức đi chuẩn bị.

Cục trưởng Lý nhìn cấp dưới rời đi rồi mới nhìn về phía Giang Nguyên ở bên trong. Ông nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Giang Nguyên, trong mắt lóe lên tia phức tạp. Bác sĩ Tiểu Giang này thật sự quá tàn nhẫn, mình nhìn mà toàn thân còn lạnh run.

- Đâm đi... đâm đi... Nếu không đâm ông đây sẽ không khách sao đâu...

Tên đầu vàng điên cuồng rống lên.

Giang Nguyên nhẹ nhàng cầm con dao đang cắm trên đùi, lãnh đạm nhìn tên đầu vàng, hàn quang trong mắt lóe lên, lập tức bông máu tung bay, như gió như sương như bụi nước, lại như dao...

- Trúng rồi!

Bàn tay phải trống rỗng của Giang Nguyên khẽ run rẩy, sau đó nhìn Lý Tiểu Vũ vẫn đang bình yên đứng đó. Trái tim luôn căng lên của hắn cuối cùng cũng được thả lỏng. Sau đó, hắn chậm rãi nhắm mắt, nhẹ nhàng thở hắt ra. Chiêu này không phải sở trường của hắn nhưng dường như phát huy khá tốt!

Cả sân yên tĩnh, không có một âm thanh nào, dường như ngay cả tiếng hít thở cũng không có.

Lý Tiểu Vũ nhắm chặt mắt, lẳng lặng thút thít. Dần dần cô phát hiện xung quanh đột nhiên yên tĩnh, không có lấy một tiếng động. Nhưng, cô vẫn nhớ kỹ lời của Giang Nguyên nên không mở mắt.

Thậm chí khi cô cảm thấy cánh tay luôn ghì chặt cổ mình đột nhiên dần thả lỏng, cô cũng không mở mắt.

Cho đến khi một đôi cánh tay rắn chắc ôm lây mình vào lòng, cô mới nghe thấy giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên bên tai:

- Được rồi.. không sao rồi... chúng ta đi thôi!

- Ừm...

Lý Tiểu Vũ chôn đầu trong ngực Giang Nguyên, cảm nhận lồng ngực ấm áp và cả tiếng tim đập “thình thịch” trầm ổn khiến người ta có cảm giác an toàn. Những sợ hãi và đau đớn vốn có đột nhiên bay biến mất, cô đi theo Giang Nguyên, chậm rãi tiến về phía trước.

Ngay cả tiếng kêu chói tai đột nhiên vang lên bên cạnh và cả những tiếng kêu kinh ngạc kia, dưới sự che chở của Giang Nguyên, đều không ảnh hưởng đến Lý Tiểu Vũ. Còn về tên đầu vàng ngã trên mặt đất càng không để Lý Tiểu Vũ nhìn thấy...

Trong đôi mắt các sinh viên tràn đầy kinh hãi cùng kính sợ và hưng phấn. Chân phải Giang Nguyên mang theo vết máu lớn đi về phía Cục trưởng Lý đang mang vẻ mặt quái dị, mỉm cười gật đầu nói:

- Cục trưởng Lý... chuyện tiếp theo phải làm phiền ông rồi. Tôi đưa cô ấy về phòng khám xử lý miệng vết thương một chút!

- A... được, được, đi đi... Đợi chút nữa tôi đến phòng khám tìm cậu!

Cục trưởng Lý nhìn chiếc quần jean bị máu nhuộm đỏ của Giang Nguyên, quan tâm hỏi:

- Có cần dùng cáng không...

- Cảm ơn Cục trưởng Lý, không cần...

Giang Nguyên mỉm cười lắc đầu.

Thấy Giang Nguyên vẫn mỉm cười như không chút đau đớn, Cục trưởng Lý nhẹ hít vào một hơi, vẫy tay với xe cảnh sát bên cạnh, nói:


- Lái xe qua đây, đưa bác sĩ Giang về phòng khám!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK