Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.....

Lái xe đi gọi điện thoại, Giang Nguyên cảm thấy mình đúng là thất bại. Trước kia cho đến bây giờ, hắn không nghĩ đến sẽ có ngày như hôm nay. Cho dù ở nông thôn, đến quầy bán quà vặt là có thể gọi được điện thoại. Nhưng bây giờ, đã không còn thiếu tiền nhưng vẫn phải lái xe đi tìm cái điện thoại để gọi.

Giang Nguyên gọi điện thoại về, Hội viện ủy Thiên Y Viện lại mở cuộc họp, nhưng lần này là cuộc họp nhỏ, chỉ có năm vị Thiên y sư tham gia.

- Tình huống bên kia tương đối nghiêm trọng. Giang Nguyên yêu cầu một số thiết bị nghiên cứu vi khuẩn, đồng thời yêu cầu phòng dịch và nhân viên nghiên cứu mau sớm vào vị trí.

Từ Khải Liễu cau mày, sau đó nhìn Chu Thế Dương, cười nói:

- Lão Chu, nếu không thì ông chuẩn bị một chút đi.

Nhin biểu hiện của Từ Khải Liễu, Chu Thế Dương cau mày, nói:

- Viện trưởng, tình huống trước mắt không rõ, cũng không thể chỉ dựa vào một mình Giang Nguyên mà quyết. Hơn nữa, Châu Phi cũng chẳng phải Hoa Hạ. Thiên Y Viện ta đã lâu rồi không ra khỏi biên giới. Lần này đáp ứng yêu cầu của cậu ta đã là phá lệ rồi. Nếu bây giờ còn hưng sư động chúng, dường như có chút không ổn.

Đối với phản ứng của Chu Thế Dương, các vị thiên y sư ngược lại đã sớm có dự liệu. Lúc này, Lưu Mộc Dương cười nói:

- Lão Chu, ông nói sai rồi. Mọi người đều biết bộ lạc phù thủy ở Châu Phi. Nếu bây giờ mà chỉ dựa vào họ, đánh giá sẽ chết không biết bao nhiêu người.

Mặc dù là Châu Phi, nhưng đường truyền virus lại rất nhiều. Hơn nữa, nếu lời Giang Nguyên nói là thật, sức lây lan của vi khuẩn rất mạnh, chúng ta lại càng phải đề phòng. Dù sao chúng ta vẫn tương đối có kinh nghiệm ở phương diện này. Mà Giang Nguyên cũng không phải là người thích giật gân ở những chuyện như thế. Bây giờ nội viện đã phái người đi, đoán chừng trong hai ngày sẽ có tin tức xác thực. Chúng ta cứ làm trước chuẩn bị cũng không có gì thiệt hại. Nếu quả thật tình huống nghiêm trọng, sử dụng những dụng cụ có liên quan cũng là chuyện đương nhiên. Dẫu sao đây cũng là tôn chỉ của Thiên Y Viện chúng ta.

Lưu Mộc Dương vừa nói xong, Liêu Long Căn và Ninh Hán Dân bên cạnh cũng khẽ gật đầu. Ninh Hán Dân cũng lên tiếng:

- Bất kể thế nào, Giang Nguyên cũng la đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, có tư cách dự thính hội nghị Viện ủy, có quyền yêu cầu và đề nghị. Chỉ cần không quá đáng, hội viện ủy chúng ta phải có sự tôn trọng đầy đủ. Cậu ấy có tư cách này.

- Đúng.

Từ Khải Liễu cũng gật đầu, sau đó nhìn Chu Thế Dương, mỉm cười nói:

- Lão Chu, nếu đây là ý của mọi người, ông cảm thấy như thế nào?

Chu Thế Dương khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Nếu mọi người đã đồng ý, tôi đương nhiên là không có ý kiến.

- Được, vậy thì vất vả cho ông rồi. Tận lực chuẩn bị cho xong ngày hôm nay, đồng thời yêu cầu phòng Hậu cần và phòng Ngoại giao làm tốt chuẩn bị, yêu cầu các nhân viên của phòng nghiên cứu virus chuẩn bị sẵn sàng, chờ tin tức bên kía xác nhận xong là tùy thời lên đường tiếp viện.

Từ Khải Liễu nói.

- Được.

Chu Thế Dương mặt không thay đổi gật đầu một cái.

Bên trong căn phòng tổng thống tại một khách sạn sang trọng gần Thiên Y Viện, một chàng thanh niên cẩn thận đặt máy tính xách tay lên bàn trà, sau đó lui về đứng ngay ngắn một bên, cung kính nói:

- Lão gia, đã chuẩn bị xong, các thiết bị chống nghe trộm cũng đã khởi động.

- Được.

Người đàn ông trung niên gật đầu một cái, sau đó lẳng lặng nhìn màn hình chờ đợi.

Cũng không lâu lắm, một người mặc đường trang, tóc hoa râm, chỉ là gương mặt chỉ khoảng ba bốn chục tuổi xuất hiện trên màn hình.

- Lão sư.

Nhìn lão giả, người đàn ông trung niên nở nụ cười.

- Văn Ba, đến Kim Lăng rồi sao?

Lão giả mỉm cười gật đầu:

- Cảm giác thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK