Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đi… ai thèm để ý đến anh!

Trước mặt Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt cảm thấy mình đúng là không thể bày ra chút sắc mặt nào, thở dài nói:

- Anh đi đâu? Tôi đưa anh đi…

- Đưa tôi đi? Cô không có việc gì à?

Giang Nguyên cũng không khách sáo, mở cửa tiện tay ném túi vào ghế sau, sau đó lên xe nói:

- Tôi đến nhà ga…

- Nhà ga? Anh về Lưu Hà à?

Tuyên Tử Nguyệt tò mò nói.

- Đúng vậy…

Giang Nguyên nhún vai, thuận miệng cười nói:

- Cô cũng biết Lưu Hà à? Hay là đến nhà tôi chơi?

- Được… Dù sao mấy ngày này tôi cũng buồn bực chết đi được, đến nhà anh chơi…

Tuyên Tử Nguyệt dứt khoát gật đầu nói.

- Hả…

- Bà cô của tôi ơi… Không phải cô đang đùa đấy chứ?

Thấy Tuyên Tử Nguyệt hơi chần chừ rồi gật đầu đồng ý, Giang Nguyên vẻ mặt ngạc nhiên, quay đầu nhìn Tuyên Tử Nguyệt nói.

Tuyên Tử Nguyệt hơi nhún vai nói:

- Đương nhiên không phải… Anh thấy tôi đùa khi nào chưa?

- …

Giang Nguyên duỗi duỗi cổ, tiến sát đến trước mặt Tuyên Tử Nguyệt, kinh ngạc nghi ngờ đánh giá Tuyên Tử Nguyệt. Hắn phát hiện ánh mắt cô nàng rất trấn tĩnh, tựa hồ không phải đột nhiên hứng lên, bất đắc dĩ cười khổ nói:

- Chị… bây giờ tôi thừa nhận cô là chị của tôi rồi…

- Vậy à… Ngoan… Sau này gọi tôi là chị… Tôi dẫn theo cậu em trai là cậu thì ở trường cũng coi như có chút mặt mũi…

Lúc này Tuyên Tử Nguyệt giơ tay chạm mấy cái vào màn hình phía trước, điều chỉnh ra màn hình chỉ đường, đang tiến hành định vị.

Nhìn người chị của Đại học Đông Bắc này ném bỏ dáng vẻ lạnh băng ở trước mặt người khác trước đây đi, đôi mắt trông mong đi theo mình về nhà, trong lòng Giang Nguyên bất ổn một lúc mới lắp bắp nói:

- Tuyên… Cái đó Tử Nguyệt… Xe của cô không đi được…

- Không đi được?

Tuyên Tử Nguyệt quay đầu nhìn Giang Nguyên nói:

- Tại sao?

- Nhà tôi ở nông thôn… Có đoạn đường rất dài đều là đường đất vàng, nếu xe của cô đi thì chắc gầm xe không giữ được…

Nhìn Tuyên Tử Nguyệt khẽ cau mày, đôi mắt to xinh đẹp, trong mắt tràn ngập hồ nghi nhìn mình, Giang Nguyên vội vàng nói.

- Ở nông thôn?

Tuyên Tử Nguyệt nhướng mày, nhìn Giang Nguyên nói:

- Kiểu khắp nơi là núi ấy à?

- Ừ ừ…

Giang Nguyên vội gật đầu. Hắn phải mau bỏ đi ý niệm trong đầu của vị đại tỷ này mới được. Nếu không hắn vừa mới đến Vân Giang một tháng đã đưa một cô nàng về nhà, người trong thôn sẽ nghị luận thành thế nào đây?

- Vậy… Hôm nay cũng không kịp về à?

Tuyên Tử Nguyệt lại cau mày, nhìn Giang Nguyên truy hỏi.

- A… Đương nhiên, tôi ít nhất phải ở nhà mấy ngày cơ, đâu có nhanh như vậy…

Giang Nguyên vội gật đầu không ngừng, trong lòng từng đợt cười khổ, thầm nói phải mau xóa bỏ suy nghĩ trong đầu cô nàng này mới được.

- Được được… Tốt quá… Tôi đang muốn đến chỗ nào thả lỏng mấy ngày, có nơi như vậy là tốt nhất…

Ai ngờ Giang Nguyên còn chưa vui mừng xong thì đã nghe thấy Tuyên Tử Nguyệt hưng phấn khởi động xe, nhấn ga một cái quay đầu liền đi.

Giang Nguyên cứng lưỡi nhìn Tuyên Tử Nguyệt vẻ mặt hưng phấn, lúc lâu sau vẫn chưa phục hồi tinh thần, mãi mới kinh ngạc nói:

- Cô… cô đi đâu vậy?

- Đổi xe chứ sao… Tiện thể lấy quần áo…

Nghe thấy câu này, Giang Nguyên choáng váng… sửng sốt… ngây dại… ngây ngốc…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK