Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới luồng áp lực này, Từ Lỗi chỉ cảm thấy mình bị đối phương nhìn thấu hoàn toàn, bất cứ ý niệm gì ở sâu nhất trong nội tâm mình đều không thể chạy thoát khỏi ánh mắt của đối phương, giống như toàn thân trần như nhộng đứng trước mặt đối phương vậy.

Chẳng qua Từ Lỗi cũng hiểu rõ, đây không phải là ảo giác mà là thủ đoạn đối phương dùng để kiểm tra mình. Nếu có thể vượt qua được, như vậy mình rất có khả năng được người ta chọn.

Cho nên giờ gã cũng chỉ có thể cắn răng, mạnh mẽ chống cự, lắp bắp giới thiệu bản thân...

Chờ tới khi Từ Lỗi vất vả lắp bắp giới thiệu xong, lúc đó gã mới cảm thấy loại áp lực kinh khủng trong ánh mắt của đối phương mang lại cho mình biến mất trong nháy mắt. Giờ phút đó gã mới có thể âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thoáng trấn tĩnh trái tim hỗn loạn, lại cung kính cúi đầu chào Giang Nguyên, sau đó thoáng lui về phía sau vài bước.

Cảm nhận được bước chân run nhẹ của đồng đội mình, cô gái có vóc người yểu điệu đứng chính giữa cũng âm thầm hít sâu một hơi, lúc này lại tiến lên nửa bước, bắt đầu giới thiệu bản thân.

Cô hiểu rõ vừa rồi chắc Từ Lỗi đã phải tiếp nhận một loại thử thách gì đó, cho nên hiện tại tới phiên cô...

Vừa tiến lên nửa bước, lấy lại bình tĩnh, điều chỉnh tâm

trạng tới tốt nhất, sau đó bắt đầu cất giọng nói hai câu, đột nhiên cô cảm nhận được thử thách mà mình vẫn tò mò không thôi là thế nào. Đồng thời cô cũng hiểu ra, tại sao vừa rồi biểu hiện của Từ Lỗi lại như vậy.

Lập tức cô cũng chỉ có thể cố gắng cắn răng, mỉm cười cứng ngắc, bắt đầu giới thiệu bản thân với vị thành viên Viện ủy hội uy nghiêm vô hạn đang đứng trước mặt.

- Chào bộ trưởng Giang, tôi tên là Vu Mộc Thanh...

Chờ tới khi cô tự giới thiệu xong liền cảm thấy luồng áp lực khổng lồ kia biến mất trong nháy mắt. Lúc này cô mới thở phào một hơi, chậm rãi lui lại phía sau từng bước một.

Người cuối cùng cũng là một thanh niên chừng ba mươi tuổi, vẻ mặt chính trực, mày rậm mắt to, thoạt nhìn có vẻ thật thà. So với hai người đầu tiên, vị này thoạt nhìn cũng không xuất sắc lắm.

Lúc đứng trước mặt Giang Nguyên, gã cũng không tự nhiên như hai người đầu, vừa mới bắt đầu giới thiệu đã lắp bắp hơn hai người kia. Điều này khiến Từ Lỗi và Vu Mộc Thanh cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Xem ra tỷ lệ trúng tuyển của mình đã tăng lên vài phần rồi.

Mà vị bộ trưởng phòng công tác của Viện ủy hội bên canh lúc này nhìn người trẻ tuổi có vẻ hơi ngây ngô trước mặt, cũng âm thầm lắc đầu. Là bộ trưởng phòng công tác, hiển nhiên ông hiểu rất rõ cấp dưới của mình. Diêu Nhất Minh này mặc dù bề ngoài không xuất sắc như hai người đầu tiên nhưng làm việc ổn thỏa, mặc dù có một số phương diện không bằng Vu Mộc Thanh và Từ Lỗi nhưng lại rất có chừng mực. Nếu so sánh ba người thì ai cũng có điểm mạnh riêng.

Nhưng hiện tại nếu so ra, Diêu Nhất Minh lại tỏ ra yếu đi một bậc, thật sự đáng tiếc.

Chẳng qua còn may là tuy ban đầu dưới uy áp của Giang Nguyên, Diêu Nhất Minh nói chuyện hơi lắp bắp nhưng sau một lúc dường như hiểu rõ tình cảnh của mình, không ngờ liền hơi dừng một chút, hướng Giang Nguyên lộ nụ cười xấu hổ và xin lỗi, sau đó hít sâu một hơi, thở dài một tiếng rồi mới tiếp tục giới thiệu tiếp.

Sau khi dừng lại một chút, dần dần gã nói chuyện rõ ràng hẳn lên, dù giọng điệu vẫn không thuận như cũ nhưng cũng coi nhưng đã giới thiệu đầy đủ tình hình của bản thân.

Sau khi giới thiệu xong, Diêu Nhất Minh cười khổ một tiếng, cũng biết đúng là mình phát huy không tốt bằng Vu Mộc Thanh và Từ Lỗi, gật đầu tỏ vẻ xin lỗi Giang Nguyên xong liền cung kính lùi lại phía sau.

Bộ trưởng phòng công tác thấy ba người đã giới thiệu xong, khóe miệng Giang Nguyên cũng lộ nụ cười, giống như đã quyết định, lúc này liền tiến lên cười nói:

- bộ trưởng Giang... Thế nào? Ngài đã chọn được ai chưa?

- Ừ, là Diêu Nhất Minh phải không...

Giang Nguyên cười thản nhiên, sau đó nhìn về phía người thanh niên có vẻ ngây ngô đang lộ vẻ khiếp sợ kia, nói:

- Sau này anh sẽ là thư ký của tôi...

- Hȧ...

Thấy Giang Nguyên nhìn mình mỉm cười, Diêu Nhất Minh hơi ngây ra, một lúc mới khôi phục tinh thần, xác nhận đúng là mình rồi liền hưng phấn gật đầu với Giang Nguyên, nói:

- Cám ơn bộ trưởng Giang!

Mà hai người Từ Lỗi và Vu Mộc Thanh bên cạnh đều liếc nhau một cái, trong mắt cũng tràn đầy vẻ kinh hoặc, không hiểu thế nào. Rõ ràng vừa rồi hai người mình thể hiện tốt hơn nhiều, vì sao vị bộ trưởng Giang này lại chọn Diêu Nhất Minh là người phát huy không tốt nhất.

Mà hiển nhiên bộ trưởng phòng công tác cũng là người rõ ràng, chỉ thoáng ngây ra liền đại khái nghĩ ra nguyên nhân, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, sau đó cười nói với Diêu Nhất Minh:

- Tốt lắm. Diêu Nhất Minh, cậu ở lại chỗ bộ trưởng Giang, đi theo bộ trưởng Giang cố gắng làm việc... Tôi rất coi trọng cậu đấy!

- Vâng, chủ nhiệm... Cám ơn ngài. Tôi nhất định sẽ cố gắng!

Lúc này Diêu Nhất Minh vội nén hưng phấn trong lòng, cất tiếng cám ơn.

Trong lòng Từ Lỗi và Vu Mộc Thanh tràn ngập thất vọng theo bộ trưởng phòng công tác rời đi. Sau khi về tới nơi, rốt cục Vu Mộc Thanh không nhịn nổi hỏi thăm:

- Chủ nhiệm, tại sao bộ trưởng Giang lại chọn Diêu Nhất Minh. Rõ ràng tôi và Từ Lỗi đã phát huy rất tốt mà...

- Ha ha... Các người còn trẻ tuổi. Vị bộ trưởng Giang này rất khó lường đấy. Tuổi trẻ đã có thể bò lên vị trí này, quả nhiên là người rất giỏi giang...

Vị bộ trưởng phòng công tác cảm thán một tiếng, sau đó nhìn về phía hai người, nói:

- Vừa rồi đầu tiên Diêu Nhất Minh phát huy không tốt, nhưng trên đường gã lại can đảm dừng lại, điều chỉnh hơi thở của mình một lần rồi mới tiếp tục... Loại tâm tính này đã mạnh hơn các người một bậc rồi. Đối với vị bộ trưởng Giang còn trẻ tuổi này mà nói, hắn coi trọng là ở điểm này... Hắn còn rất trẻ, cho nên cần một người trợ thủ có tâm tính ổn định, chắc chắn như thế... Những các khác chỉ là thứ yếu, các người đã hiểu chưa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK