Sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt trắng bệch, một lúc sau mới chần chừ hỏi:
- Hiện tại không phải Giang Nguyên đã là thành viên Viện ủy hội sao? Lại là phó Bộ trưởng Hội ủy viên điều tra Long Sơn, đi rất gần với Bộ trưởng Lưu mà... Hẳn không có vấn đề gì lớn chứ?
- Vô dụng... Ban giám sát luôn trung lập. Một khi đã có tố cáo, Ban giám sát sẽ luôn luôn không thiên vị bất cứ ai, đề điều tra hết sức... Hơn nữa lần này lý do dính dáng tới rất nhiều. Có cái gì mà lạm dụng tư quyền, tham lam chiếm đan dược, phát triển họ ngoại, tư thông kẻ địch, cấu kết Huyết tộc...
Mã Tiểu Duệ cười khổ lắc đầu, sau đó nói:
- Giang Nguyên đang ở đâu? Mau mau gọi hắn dậy đi!
- Ồ... Được, tôi đi ngay...
Nghe thấy những lý do này, Tuyên Tử Nguyệt cũng không thể nào bình tĩnh nổi nữa, vội vàng ôm Tiểu Bảo, nhanh chóng đi vào trong nhà.
Ngồi trong phòng khách nhà Giang Nguyên, Mã Tiểu Duệ đứng ngồi không yên, chờ Giang Nguyên đi ra. Chẳng qua đợi một lúc vẫn không thấy hắn đâu, mà vẻ mặt Tuyên Tử Nguyệt quái dị đi từ trên lầu xuống.
- Giang Nguyên đâu?
Nhìn chỉ có Tuyên Tử Nguyệt, Mã Tiểu Duệ nghi hoặc nói.
Vẻ mặt Tuyên Tử Nguyệt quái lạ, trả lời:
- Hắn nói... Hắn biết rồi, nói không có vấn đề gì lớn, bảo tôi đừng làm ầm lên, còn muốn ngủ tiếp...
- Không có vấn đề gì lớn? Thế mà còn là không có vấn đề gì lớn?!!!
Vẻ mặt Mã Tiểu Duệ kinh ngạc nhìn Tuyên Tử Nguyệt, thất thanh nói:
- Cô có nói rõ ràng cho hắn biết gì?
- Nói... Nói rất rõ ràng rồi. Nhưng ... Nhưng hắn nói là không sao cả...
Mặc dù vẻ mặt Tuyên Tử Nguyệt nghi hoặc nhưng vẫn xác nhận lần nữa.
-...
Mã Tiểu Duệ hoàn toàn cạn lời.
Trong phòng làm việc của Bộ trưởng Ban giám sát, sắc mặt Lưu Mộc Dương nghiêm trọng, nâng chén trà nhấp một ngụm, sau đó cau mày nhìn cấp dưới đối diện, trầm giọng hỏi:
- Tình hình thế nào rồi?
- Chủ nhiệm... Chúng ta đã điều tra sơ bộ. Trước mắt từ mấy điểm của thư tố cáo này, cấu kết với kẻ địch và Huyết tộc trên cơ bản đều là những lời trước đó Viện ủy hội cũng đã từng nhắc tới, chẳng qua có thêm vài chi tiết vu khống mà thôi... Nhưng lạm dụng tư quyền thì cũng nằm trong giới hạn, không có gì cả. Trên cơ bản là nhằm vào trong mấy ngày nay, Giang Nguyên điều tra quá mức mạnh mẽ. Còn ngược lại về việc tham chiếm đan dược và phát triển họ ngoại, tạm thời không thể xác nhận... Nhưng từ một ít đầu mối trong thư tố cáo này và những gì chúng ta điều tra, chuyện này không phải là không có khả năng...
Người cấp dưới ngồi đối diện nghiêm túc báo cáo:
- Tình hình cụ thể, chúng ta còn cần nhiều thời gian điều tra hơn!
- Ừ... Tôi biết rồi. Cậu ra ngoài trước đi!
Nghe cấp dưới báo cáo xong, Lưu Mộc Dương gật đầu khẽ, lạnh nhạt nói.
- Vâng...
Vị cấp dưới này lên tiếng, thoáng chần chừ một chút, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Vốn gã còn muốn hỏi có cần tiếp tục điều tra nữa không nhưng là tâm phúc của chủ nhiệm, hiển nhiên gã hiểu rõ ý của chủ nhiệm. Nếu cũng không nói là dừng lại ở đây, như vậy đại biểu phải tiếp tục điều tra.
Là người thuộc Ban giám sát, tất cả tố cáo, tất cả hành vi vi phạm nội quy viện, chỉ cần Ban giám sát thu được liền sẽ có chức trách điều tra rõ. Không ai là thành viên của Ban giám sát quên điểm này.
Hiển nhiên Lưu Mộc Dương cũng chú ý tới sự chần chừ trong nháy mắt của cấp dưới vừa rồi. Chẳng qua nhìn bóng lưng ngang nhiên của đối phương đi ra cửa, lúc này ông cũng không nhịn được cười khổ một tiếng. Đây là nguyên tắc và khí thế của Giám sát bộ.
Hơi đau đầu nhìn ít tài liệu trên bàn, sau đó nhìn một đống tài liệu và văn kiện chất đầy một góc bàn của mình về sự kiện Long Sơn, Lưu Mộc Dương khẽ thở dài. Đúng vậy... Muốn điều tra một vị đường đường là thành viên Viện ủy hội, , Thiên y sư đâu phải chuyện đơn giản. Đây có lẽ cũng chỉ mới là bắt đầu...