Nói đến đây, Tuyên Tử Nguyệt cau mày suy nghĩ ột chút:
- Như vậy đi, ở đây con còn có năm viên đan dược thượng phẩm Giang Nguyên cho con. Để con gửi về nhà, để các chú bác có thể yên tâm một chút.
- Đan dược thượng phẩm?
Tuyên phu nhân cả kinh:
- Giang Nguyên cho con năm viên? Ở đâu mà cậu ấy có nhiều như vậy?
- Mẹ, đừng suy nghĩ nhiều. Dù sao cũng là anh ấy cho con, còn nói rằng nếu không đủ thì cứ nói với anh ấy.
Nói đến đây, Tuyên Tử Nguyệt đột nhiên có chút kiêu ngạo. Cô biết giá trị của đan dược thượng phẩm. Trước kia, nhà cô muốn có được một viên, phải hao hết cả nửa gia tài, nhưng cũng không nhất định có được. Lần này Giang Nguyên cho cô những mấy viên, đừng nói chi đến những đan dược khác, nội điều này cũng mang lại vinh dự cho nhà cô không ít.
- Được rồi, có thêm mấy viên đan dược thượng phẩm, ba con và các chú bác trong nhà cũng yên tâm hơn.
Tuyên mẫu quay sang nhìn những người bên cạnh, khẽ hừ một tiếng:
- Đan dược thượng phẩm rất hiếm thấy. Cho dù Giang Nguyên cũng chưa chắc lấy được dễ dàng. Con giữ lại hai viên đi, gửi ba viên về nhà được rồi, để bọn họ cũng an tâm hơn.
Người bên cạnh nghe xong, liền ngượng ngùng cười khan.
- Được rồi, mẹ, có chuyện gì con sẽ lập tức thông báo về ngay. Cứ như vậy đi nhé.
Nghe tiếng cúp điện thoại, Tuyên mẫu cũng cúp máy, nhìn những người đàn ông bên cạnh, hừ nói:
- Được rồi, có nghe Tuyên Tử Nguyệt nói gì không? Đã có được ba viên đan dược thượng phẩm, tổng cũng an tâm rồi chứ?
Tuyên phụ cười ngượng:
- Tốt lắm, tốt lắm. Mọi người cũng là vì lo lắng thôi. Dù sao chuyện này quá lớn, ai cũng không dám khinh thường.
- Đúng, đúng. Tuyên gia bây giờ không chịu nổi dày vò đâu. Một năm qua, người bên ngoài đều nóng mắt nhìn chúng ta. Nếu cô gia bên kia xảy ra vấn đề, còn không biết sẽ có bao nhiêu người có suy nghĩ bỏ đá xuống giếng với chúng ta.
Vân thúc thấy gia chủ lúng túng, không ngừng cười nói:
- Nhưng Tuyên Tử Nguyệt đúng là không chịu thua kém. Có thêm năm viên đan dược thượng phẩm, nội tình của chúng ta lại càng mạnh thêm mấy phần.
- Là ba viên, không phải năm viên.
Tuyên mẫu hừ một tiếng:
- Tử Nguyệt vì nhà chúng ta, cái gì cũng đều lấy ra. Chẳng lẽ không muốn nó tu luyện sao?
- Haha, dĩ nhiên là phải tu luyện rồi.
Vân thúc cười lên:
- Chỉ có Tử Nguyệt tốt, Tuyên gia chúng ta mới được như ngày hôm nay, các người nói có đúng hay không?
- Haha, dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi.
Mọi người vội vàng phụ họa theo.
- Hừ.
Nhìn các trưởng bối, Tuyên mẫu nhịn không được, mím môi một cái, lạnh giọng nói.
Tuyên Năng thấy các trưởng bối lúng túng, đành lên tiếng giảng hòa:
- Được rồi, nếu tạm thời tình huống đã tốt, chúng ta cứ tiếp tục thương lượng.
Tuyên Tử Nguyệt cúp điện thoại, bước về phía trước hai bước nhưng rồi dừng lại thở dài, đang định trở về phòng lấy thuốc gửi về nhà, để cả nhà yên tâm một chút, nhưng đột nhiên thấy phía trước có dán thông báo, và đang có không ít người vọt đến.
Mơ hồ nghe có tiếng người kinh hô lên, dường như có tên của Giang Nguyên.
Nghe tên của Giang Nguyên xuất hiện trên thông báo, hơn nữa nhìn biểu hiện kinh ngạc của những người này, trong lòng Tuyên Tử Nguyệt căng lên. Chẳng lẽ đã xảy ra vấn đề?
Sắc mặt trắng nhợt, vội vàng chạy đến.
Thấy đám đông vây quanh trước thông báo, phần lớn đều là y sĩ, thậm chí còn có y sư, ngày thường Tuyên Tử Nguyệt còn rất khách khí, nhưng hôm nay cũng bất chấp tất cả, khẩn trương nói:
- Xin lỗi, xin nhường một chút.
Có người bị Tuyên Tử Nguyệt đẩy, sắc mặt có chút không vui, nhưng khi quay đầu lại nhìn kỹ là ai, lập tức mỉm cười, cung kính nói:
- Thì ra là Tử Nguyệt tiểu thư, nào đến đây, người đằng trước nhường một chút cho Tử Nguyệt tiểu thư qua.
Người phía trước nghe xong, bất luận là y sĩ hay là y sư, lập tức tránh ra một con đường, khiến cho Tuyên Tử Nguyệt vô cùng sửng sốt.
Bình thường chào hỏi bọn họ, bọn họ cũng có đáp lại, nhưng hoàn toàn không khách sáo như vậy, làm gì có chuyện cung kính với cô?
Nhìn biểu hiện của Tuyên Tử Nguyệt, một y sư đứng đầu nhiệt tình nói:
- Tử Nguyệt tiểu thư, chúc mừng, chúc mừng.