Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Pyramy nhún vai, ánh mắt tràn ngập sự bất đắc dĩ:

- Nhưng nếu trong vòng một tuần mà đội ngũ tiếp viện đến, hẳn đã là may mắn lắm rồi.

Nghe Pyramy nói, Giang Nguyên chỉ biết im lặng. Mấy năm qua hắn ở trong nước, hơn nữa sau lưng còn có Thiên Y Viện, lần trước gặp phải dịch bệnh ở Hoa Hạ, nhưng vì có hắn, cho nên thả ra mấy mệnh lệnh, trong nước đã tiến hành cô lập dịch bệnh. Sau đó, Thiên Y Viện và các ngành có liên quan đã tổ chức các lực lượng tương ứng tiêu diệt được dịch bệnh, mới trong mấy ngày ngắn ngủi khống chế được tất cả.

Nhưng nơi này là Châu Phi, hơn nữa còn xảy ra chiến loạn, chính phủ địa phương có thể trong vòng một tuần phái ra tiếp viện quả thật đã rất lạc quan rồi.

- John, đây không phải là Trung Quốc. Sau khi trải qua trận dịch mười năm trước, các người đã có kinh nghiệm đầy đủ về phương diện này cùng với năng lực ứng đối đầy đủ.

Pyramy nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó đứng dậy cầm chìa khóa đưa cho Giang Nguyên:

- Đây là chìa khóa xe của tôi, John. Cậu đi nhanh đi còn kịp. Bây giờ tôi chưa tìm ra phương thức lây nhiễm, rất có thể là thông qua hô hấp hoặc tiếp xúc trực tiếp. Cho nên cậu đi nhanh đi.

Nhìn Pyramy đưa chìa khóa đến, Giang Nguyên nhún vai, sau đó nhận lấy rồi cười nói:

- Được, cho tôi mượn mấy đô la nữa.

Nghe tiếng nổ của động cơ vang lên bên ngoài lều vải, Pyramy nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó thở dài mặc bộ đồ phòng hộ bước vào lều vải. Bên trong có trang thiết bị y dùng để thí nghiệm thuốc chữa. Bây giờ y chỉ hy vọng có thể phát hiện ra loại thuốc hữu hiệu. Nếu không tìm ra được, như vậy chỉ có thể chờ đội ngũ tiếp viện đến mà thôi.

Chẳng qua là không biết khi đó có còn kịp hay không nữa thôi. Y có một dự cảm không tốt. Từ đầu đến giờ, thị trấn nhỏ này chết mười sáu, mười bảy người. Mặc dù y đã tận lực giúp đỡ người dân cách ly người bị lây nhiễm nhưng có thể có được tác dụng bao nhiêu thì vẫn còn là một ẩn số.

Chỉ hy vọng khi tiếp viện đến vẫn có thể kịp thời khống chế.

Lúc này, tại Anh quốc cách xa vạn dặm, ánh trăng tròn đang nhô cao. Bên dưới ánh trăng là tòa trang viên cổ xưa mà hoa lệ.

Bên trong ngọn tháp cao nhất của trang viên, Bá tước Eva đang đứng chính giữa ngọn tháp, mặc cho ánh trăng chiếu xuống, chiếu rọi toàn thân của cô.

Từng giây phút một trôi qua, màu đỏ trong mắt Bá tước Eva càng lúc càng nhiều, gương mặt bắt đầu hiện lên sự thống khổ.

- A!

Bá tước Eva thấp giọng rên rỉ.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Cảm nhận được một sức nóng tỏa ra, ánh mắt Eva càng đỏ hơn. Mặc dù đây là đêm trăng tròn, đối với Huyết tộc mà nói, dưới ánh trăng sẽ sinh ra một dục vọng khó có thể áp chế. Đồng thời có thể mượn ánh trăng để gia tăng thực lực của mình, nhưng tình huống trước mắt lại hoàn toàn khác với lúc trước.

Luồng nhiệt nóng đó cứ bốc lên trong người của cô, hơn nữa khi bị ánh trăng kích thích, luồng nhiệt lại càng hung mãnh hơn. Hai cổ sức mạnh nóng lạnh kích thích lẫn nhau trong cơ thể của Bá tước Eva, khiến cho màu đỏ trong mắt của cô càng lúc càng nhiều.

- A!

Mái tóc màu vàng xinh đẹp nhẹ nhàng bay lên.

Gương mặt của Eva dường như cũng bị cổ nhiệt lực đó kích thích, bắt đầu đỏ bừng lên.

- Nóng quá.

Mặc dù có ánh trăng chiếu xuống, nhưng Eva vẫn không cách nào có thể chịu đựng được cổ nhiệt lực trong người.

Xoẹt! Ánh mắt bắt đầu mê ly, Eva đưa tay xé chiếc áo khoác dài màu đen trên người thành hai mảnh.

Bộ lễ phục chậm rãi rơi xuống, cơ thể mềm mại của Eva lộ ra toàn bộ dưới ánh trăng.

Chỉ thấy làn da như ngọc dưới ánh trăng nhìn qua rất mê người. Sau khi Bá tước Eva xé bỏ bộ lễ phục, toàn thân được ánh trăng chiếu vào, dường như thoải mái hơn mấy phần, rốt cuộc cũng đã ngừng rên rỉ.

Chẳng qua lúc này màu đỏ trong mắt của cô vẫn không hề giảm đi, dường như cảm thấy bao nhiêu ánh trăng đây cũng vẫn không đủ, đột nhiên bắn người lên, vọt ra ngoài cửa sổ, ngón tay bấu vào mái hiên, thân hình nhẹ nhàng lộn một cái, sau đó vững vàng đứng trên đỉnh tháp.

Hai tay giương ra, khiến cho toàn bộ cơ thể tận lực bại lộ dưới ánh trăng. Eva nhắm cặp mắt đỏ tươi lại, gương mặt biểu lộ sự say mê và thích thú.

Chẳng qua sự dễ chịu này không duy trì được bao lâu. Cổ nhiệt lực dường như bị ánh trăng kích thích nhiều hơn, càng lúc càng mạnh.

Dưới cảm giác nóng lạnh thay phiên nhau, sắc mặt Eva lúc trắng lúc đỏ, hai mắt nhắm lại một lần nữa mở ra. Chẳng qua tròng mắt đã giống như hai viên ngọc bảo.


- Á

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK