Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Triệu Lâm đỏ lên, hít một hơi thật sâu, nói:

- Chủ tịch Giang, đây vốn là chức trách của ngoại viện chúng tôi. Nếu chuyện không thể cứu vãn, tôi nguyện dẫn theo mấy huynh đệ vì Chủ tịch Giang đi trước mở đường.

Giang Nguyên nhẹ nhàng khoát tay một cái, thoáng trầm xuống, đột nhiên nói:

- Có sử dụng qua lựu đạn chưa?

- Lựu đạn?

Mọi người nghe xong đều sửng sốt. Triệu Lâm trầm giọng nói:

- Không có, bởi vì lối đi chỉ khoảng hai thước, do nham thạch kiên cố tạo thành, chính giữa còn có một khúc cua. Mà tôi cũng không dám cam đoan lối đi này có bị sụp sau khi chúng ta dùng lựu đạn không? Một khi bị sụp, cứu viện sẽ càng thêm phiền toái.

- Hơn nữa, cho dù không bị sụp, nham thạch từ trên rơi xuống cũng không thể bảo đảm chúng ta thuận lợi xông đến hay không.

- Dĩ nhiên, quan trọng nhất chính là khúc cua chính giữa. Cho dù sử dụng lựu đạn, cũng phải đến gần mới dùng được.

- Ừm.

Giang Nguyên gật đầu, sau đó nhìn lối đi đằng trước, bước về phía trước hai bước, hít một hơi thật sâu, tầm mắt chuyển sang hai màu trắng đen. Ánh sáng màu trắng từ ngọn đèn treo trên vách cũng biến thành một vầng sáng.

Nham thạch trước mặt Giang Nguyên cũng dần bắt đầu hư hóa.

Nhìn Giang Nguyên đứng bất động trước lối đi, mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều cảm thấy nghi ngờ, không biết Chủ tịch Giang đang suy nghĩ chuyện gì.

- Thiên phú Thanh Chướng dừng lại, năng lượng tiêu hao 4%.

Một tin tức thoáng qua trong đầu, tầm mắt Giang Nguyên trở lại bình thường, gương mặt hơi chút tái nhợt.

- Chủ tịch Giang, Chủ tịch Giang.

Bên tai truyền đến thanh âm lo lắng của Dư Trung Tấn.

Phù! Giang Nguyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm giác đầu óc choáng váng, bất đắc dĩ đưa tay lên xoa đầu. Xem ra tinh thần tiêu hao ngày hôm nay thật sự quá lớn.

Lúc này Dư Trung Tấn cũng mơ hồ cảm thấy Giang Nguyên khá yếu ớt, không khỏi khẩn trương hỏi:

- Chủ tịch Giang, cậu không sao chứ?

- Không sao.

Giang Nguyên lắc đầu, chậm rãi xoay người lại, gật đầu một cái nói:

- Đi, chúng ta qua bên kia lên kế hoạch lại lần nữa.

- Được.

Nhìn sắc mặt Giang Nguyên dường như cũng không có gì bất thường, Dư Trung Tấn vội vàng gật đầu, cùng với Giang Nguyên bước ra ngoài.

Bước đến chỗ khu vực nham thạch, La Thiên Minh nhìn thấy hai người Giang Nguyên đi ra, liền cau mày nói:

- Giang Nguyên, tình huống như thế nào rồi?

Giang Nguyên gật đầu nói:

- Tôi có chút đầu mối nhưng phải suy nghĩ thêm một chút.

- Sao? Có biện pháp?

Đối với khả năng của đệ tử nhà ông, La Thiên Minh trước giờ vẫn luôn tin tưởng, hưng phấn hỏi.

- Đúng, có biện pháp.


Giang Nguyên gật đầu, sau đó bước đến ngồi xuống cạnh bàn, cầm tờ giấy và bút, vẽ thật nhanh lên đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK