- Ồ? Không biết là đề nghị gì?
Mắt Giang Nguyên lóe lên một cái, nói.
- Ủy viên Giang tuổi trẻ tài cao, có thể nói là tiền đồ không thể nào định lượng được... Có điều thế sự khó mà dự liệu, nếu có một ngày, Ủy viên Giang cảm thấy tình hình không tốt, trên dưới Cổ Môn tôi sẽ mở rộng cánh cửa, hoan nghênh Ủy viên Giang vào...
Sau khi dứt lời, Lưu Phong khẽ cười một tiếng với Giang Nguyên, sau đó liền xoay người chắp tay chậm rãi rời đi.
Giang Nguyên nhìn bóng lưng đối phương rời đi chân mày chậm rãi nhíu lại, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc. Hắn thật sự không hiểu lắm môn chủ Cổ Môn nói vậy là có ý gì.
Có điều Giang Nguyên cũng không nghĩ nhiều. Mặc dù vị Môn chủ này đúng là hơi cổ quái, nhưng nếu chuyện đã không nghĩ thông vậy thì dĩ nhiên chẳng cần phải nghĩ nhiều nữa... Kỳ nghĩ này còn có vài ngày nữa, khó khăn lắm mới có thể ra ngoài chơi, không thể làm cảm xúc của mình tệ đi được.
Đây gọi là binh tới tướng đở nước tới đất ngăn, nếu thật sự đến lúc đó, vậy thì đến lúc đó hẵng tính đi. Ít nhất bây giờ hình như cũng không có thể lắm, đằng sau mình có Bộ lạc Vu sư, Hội đồng viện cho dù có muốn làm gì mình cũng không phải phải cố kỵ một chút. Nhớ tới điều này, trong lòng Giang Nguyên lại cười khổ. Kể ra, nếu thật sự làm việc chung với Tôn Diệu Nguyệt thì có lẽ sẽ thoải mái hơn bây giờ rất nhiều.
Có điều, Giang Nguyên cũng có chút không rõ, môn chủ Cổ Môn chạy tới đây gặp mặt mình như vậy thật sự hơi cổ quái... Chẳng lẽ ông ta thật sự chỉ muốn nói với mình một câu này thôi sao?
- Giang Nguyên... Ban nãy là ai vậy? Gặp được người quen à?
Đám Tuyên Tử Nguyệt thấy người nọ đã rời đi thì lúc này cũng cười đi tới, đưa tay ôm lấy Tiểu Bảo, nói.
- Ừm... Một người bạn bình thường...
Giang Nguyên cười cười nói.
- Ờm...
Tuyên Tử Nguyệt thấy Giang Nguyên cũng không có ý định giải thích kỹ nên cũng không hỏi nhiều, chỉ cười nói:
- Đi thôi... Phía trước còn có rất nhiều nơi vẫn chưa đi đấy...
- Được... Đi nào...
Giang Nguyên trìu mến đưa tay nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo, cười nói:
- Đi... Chúng ta tiếp tục đi xem phía trước nào...
Giang Nguyên cứ vậy đưa cả nhà chơi ở Thục Trung liên tục năm sáu ngày, dạo chơi hết những cảnh đẹp xung quanh. Vốn Giang Nguyên còn định bay thẳng đến Nam Đảo một chuyến, để tất cả mọi người tiện thể hưởng thụ khí hậu ấm áp ở Nam Đảo một chút.
Có điều Tuyên Tử Nguyệt ngại Giang Nguyên rời viện quá lâu, hơn nữa bây giờ Viện đang điều tra chuyện Long Sơn, hình như còn chưa rõ ràng, cho nên cô khuyên Giang Nguyên về viện trước. Đợi sau khi làm rõ mọi chuyện hẵng tính sau. Nếu không giờ tùy tiện rời viện lâu như vậy, hơn nữa còn vào thời khắc mấu chốt này, nếu như để dẫn đến mấy lời chỉ trích gì thì không dễ nghe cho lắm.
Nghe Tuyên Tử Nguyệt nói vậy, Giang Nguyên cũng không cố chấp nữa. Sau đó hắn đồng ý về viện trước, đợi sau khi xong chuyện Long Sơn rồi, tết nhất yên tâm đi chơi cũng không tệ. Mọi người lập tức đổi hành trình, bắt đầu chuẩn bị trở về viện.
Có điều, hành trình quay về của Giang Nguyên lần này không xa xỉ như vậy. Mặc dù Ủy viên Hội đồng viện được hưởng quyền lợi sử dụng chuyên cơ, nhưng đây là du lịch cá nhân, Giang Nguyên không để viện phải sắp xếp máy bay và vé máy bay. Trên đường ra sân bay hắn đã trực tiếp tự đặt mấy vé hạng nhất về Kim Lăng.
Giao thông hôm nay cực kỳ thuận lợi. Chỉ hơn một tiếng sau mọi người đã ngồi trên máy bay đi Kim Lăng rồi. Thục Trung cách Kim Lăng không xa, chỉ khoảng một giờ bay, máy bay đã chậm rãi đáp xuống Kim Lăng.
Vừa xuống máy bay, Giang Nguyên vừa tùy tiện mở di động lên. Đúng lúc hắn định nhét điện thoại trở vào túi thì di động đột nhiên vang lên.
Giang Nguyên cười khổ, không biết là ai mà tìm mình ấp như vậy. Hắn lập tức đưa tay móc điện thoại di động ra, nhìn dãy số, nhưng không hề hiện số gọi đến.
- Alo? Ai đấy?
Giang Nguyên hơi nhướn mày, sau đó nghi ngờ hỏi.
- Anh... là em! Anh xuống máy bay rồi à?
Bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của Giang Nguyệt Minh, đang sốt ruột hỏi Giang Nguyên.
Giang Nguyên nghe thấy giọng Giang Nguyệt Minh thì hơi ngờ, trầm giọng kêu:
- Bây giờ đang xuống máy bay, thế nào? Có chuyện gì?
- Anh... Bọn em mới vừa nhận được tin tức, Thiên Y viện xảy ra vấn đề... Anh tạm thời đừng quay về, em sắp xếp một chiếc máy bay, ở cách đó không xa, anh mau chuẩn bị đi... Bây giờ người của em có lẽ đã tới đón anh rồi!