Còn Lưu Mộc Dương nghe xong chuyện này, cũng dở khóc dở cười.
Ngược lại, Vu Phượng Minh và Lưu Thiên Phúc nghe xong, liền nhìn nhau rồi phá lên cười.
- Tính tình của lão Chu quá nôn nóng rồi.
Vu Phượng Minh lắc đầu, nói.
Lưu Thiên Phúc cũng khẽ mỉm cười:
- Đúng là có chút nóng vội. Nếu là tôi, tôi sẽ chờ thêm hai ngày nữa, xem tình huống như thế nào rồi mới đi.
- Sao mà phải chờ hai ngày chứ? Tuyển chọn sắp bắt đầu rồi. Đổi lại là tôi, chỉ sợ cũng không chờ kịp.
Vu Phượng Minh nói:
- Nhưng Giang Nguyên chỉ với hai mươi mấy tuổi đã đi được đến bước này, sao có thể tùy tiện lộ ra cái đuôi cho người ta nắm chứ. Qua hai ngày nữa thì sẽ biết. Haiz, lão Chu đúng là quá nôn nóng rồi.
- Trưởng ban, tôi vừa mới nghe nói y sư Chu từ trong phòng làm việc của Viện trưởng bước ra, sắc mặt không được tốt lắm.
Diêu Nhất Minh bước vào phòng Giang Nguyên, nhìn Giang Nguyên đang chơi với Tiểu Bảo, liền vui vẻ nói:
- Anh dự liệu đúng là như thần.
- Thấy chưa? Lão Chu đúng là rất nóng vội.
Giang Nguyên mỉm cười, sau đó đưa Tiểu Bảo cho Tuyên Tử Nguyệt, rồi nhìn Diêu Nhất Minh, nói:
- Tình huống ngoại viện như thế nào rồi?
Nghe Giang Nguyên hỏi, Diêu Nhất Minh vội vàng hắng giọng:
- Ngoại viện đã chỉnh sửa nội dung, xác thật không bỏ sót chi tiết nào, bây giờ đang đợi chỉ thị của anh.
- Tôi cũng không có chỉ thị gì. Cứ dựa theo quy định mà xử lý đi. Những công việc xử lý sẽ do bổn viện trực tiếp tiến hành, gửi một bản nội dung đến phòng làm việc ở Bắc Kinh, bảo bọn họ thông báo cho nhân viên các ngành có liên quan.
Giang Nguyên bình tĩnh nói:
- Nếu có ai nghi ngờ, cứ bảo bọn họ gọi điện đến bổn viện để kháng nghị.
- Ngoài ra, anh thay tôi đi thăm vị y sĩ thực tập kia một chút, để cậu ta yên tâm. Trong chuyện lần này không phải cậu ta gây ra, nội viện cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu ta.
Nghe Giang Nguyên lãnh đạm nói, Diêu Nhất Minh vội vàng đáp một câu rồi rời đi, đến nội viện truyền đạt chỉ thị.
Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt nhìn Giang Nguyên, ánh mắt tràn đầy hưng phấn. Khi Giang Nguyên mới đến Thiên Y Viện, phần lớn thời điểm đều rất khiêm tốn. Trừ khi đối mặt với cựu Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện Chu Thế Dương thì mới cường thế phản kích, nhưng bây giờ Giang Nguyên xử lý các vấn đề đã mạnh hơn trước rất nhiều, không còn bị hạn chế hay cẩn thận như trước kia nữa.
Tình huống khôi phục của vị y sĩ thực tập kia rất tốt. Sau khi được giải phẫu, mặc dù vẫn còn chưa thể xuống giường, nhưng những chỗ khác cũng không có gì đáng ngại.
Trong căn phòng sạch sẽ, không hề có bất kỳ mùi lạ nào, cô gái nhìn chàng thanh niên đang nằm trên giường bệnh, gương mặt xinh xắn hiện lên sự lo lắng và khẩn trương.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Nghe tiếng gõ cửa, cô gái liền khẩn trương đứng dậy, sau đó liền nhìn thấy một thanh niên mỉm cười bước vào.
Nhìn người thanh niên này không mặc áo blouse trắng như những người khác, cô gái cố nặn ra nụ cười, nhưng nhìn ra được, khi cô đối mặt với người thanh niên xa lạ này, rõ ràng có chút khẩn trương.
- Cậu ấy còn chưa tỉnh sao?
Diêu Nhất Minh nhìn y sĩ thực tập trên giường, thấp giọng hỏi.
- Vâng, còn chưa tỉnh lại ạ.
Cô gái lo lắng nói.
- Ừm.
Diêu Nhất Minh gật đầu, sau đó nhìn cô gái đang căng thẳng trước mặt, chậm rãi trấn an:
- Cô tên Lâm Mỹ Ny phải không?
- Vâng, tôi tên Lâm Mỹ Ny.
Nhìn chàng thanh niên chưa hề gặp qua lại biết tên mình, trong lòng Lâm Mỹ Ny lại càng thêm kinh ngạc và khẩn trương, vội vàng gật đầu đáp.