Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Được, dùng bữa, dùng bữa đi. Con đã sớm đói bụng lắm rồi.

Đã sớm bị bầu không khí trong nhà đè nén, Phan Hiểu Hiểu vui vẻ kêu lên, cầm đũa gắp một miếng thịt gà thật lớn thả vào trong chén Giang Nguyên, nói:

- Giang Nguyên, anh đừng uống canh không, ăn thêm chút thịt nè.

- Ừ.

Giang Nguyên gật đầu.

Thấy phản ứng của Giang Nguyên như vậy, Giang Văn Ba và Giang phu nhân nhìn nhau một cái, ánh mắt đều hiện lên thần sắc vui mừng. Hôm nay, khi gia đình nhìn thấy hắn, mặc dù khi gặp, có thể cảm giác gương mặt của hắn lóe lên sự kích động, nhưng sau đó là im lặng.

Hai vợ chồng cũng biết, mấy năm qua bọn họ không tận trách nhiệm làm cha mẹ, chỉ dựa vào hai ông cháu sống qua ngày, con trai có thái độ như vậy, trong lòng hai ông bà chỉ có thể áy náy và đau khổ mà thôi.

Nhưng bây giờ tốt rồi. Mặc dù hắn không để ý đến ông bà, nhưng đối với đứa em trai lại rất gần gũi.

Nhìn đứa con út nhướng mày, bộ dạng đắc ý giống như lập được công lớn, hai vợ chồng vừa yên tâm lại vừa chua xót. Mấy năm qua, so với đứa con út ôm trong tay sợ rớt, đặt trong miệng sợ tan, đứa con trai lớn quả thật là vất vả. Sống cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa, còn có thể đạt đến thành công như ngày hôm nay khi vừa mới hai bảy, hai tám tuổi. Thật cũng không biết nó vượt qua như thế nào.

Nghĩ đến đây, mắt hai người lại cay lên, chỉ cảm thấy tu dưỡng mười mấy năm biến mất, vội vàng bưng chén cơm lên ăn.

Nhìn người một nhà như vậy, nụ cười trên gương mặt Tuyên Tử Nguyệt cũng đậm hơn, vừa ôm Tiểu Bảo, vừa gắp thêm thức ăn cho Giang Nguyên, sau đó lại gắp một miếng thịt gà cho vào trong miệng Tiểu Bảo, vui vẻ nói:

- Nào, Tiểu Bảo ngoan, há to miệng, đừng để rơi nhé.

Hỏa đường nông thôn phía nam là một nơi rất ấm áp, một gian phòng có chút mờ tối, vách tường chính giữa đặt một cái ống khói. Bên dưới ống khói đào một tiểu hỏa đường, bên trong dùng cỏ tranh hoặc cành khô dẫn hỏa, rất nhanh toàn bộ căn phòng liền ấm áp.

Nhìn hỏa đường hai mươi mấy năm trống rỗng, hôm nay rốt cuộc đã đầy người, Giang lão đưa tay nhẹ nhàng lau khóe mắt, sau đó cầm khều lừa nhẹ nhàng chọt đống lửa, để ngọn lửa thêm thịnh vượng mấy phần.

Một đại gia đình ngồi vây quanh hỏa đường, nhìn ngọn lửa bốc lên, chỉ cảm thấy tình người ấm áp.

Tiểu Bảo nháo một hồi trong lòng Giang phu nhân, sau đó dần dần ngủ mất.

- Dì, để Tiểu Bảo cho con.

Tuyên Tử Nguyệt nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Bảo đã ngủ trong lòng Giang phu nhân, nhìn nụ cười trong giấc mơ của cậu bé, gương mặt không khỏi nở nụ cười ấm áp.

Trong hỏa đường, ngọn lửa thỉnh thoảng chiếu một vệt ánh sáng màu đỏ lên mặt Giang Nguyên, khiến cho người nào cũng có thể nhìn thấy trên gương mặt tuấn dật của hắn đang mím chặt môi.

Giang phu nhân nhìn Giang Nguyên mím chặt môi, tất nhiên hiểu được coi trai của mình vẫn còn chưa khơi thông tư tưởng đối với vợ chồng bà.

Âm thầm thở dài, Giang phu nhân mỉm cười hỏi:

- Tiểu Nguyên, nghe nói bây giờ con đã là Ủy viên Hội Đồng Viện Thiên Y Viện, hơn nữa còn được đề cử làm Ủy viên Thường vụ Hội Đồng Viện?

- Vâng.

Trong bóng tối, mặc dù Giang Nguyên không còn vẻ lạnh lùng như ban đầu, nhưng vẫn duy trì vẻ lãnh đạm, nhàn nhạt đáp một câu.

Giang phu nhân đối với phản ứng của Giang Nguyên, ngược lại không chút phật lòng, chỉ mỉm cười nói:

- Rất tốt, hơn nữa nghe Nguyệt Minh nói, lần này tỷ lệ con được làm Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện rất cao. Hai mươi tám tuổi đã là Ủy viên thường vụ Thiên Y Viện, trăm năm qua chưa hề xuất hiện qua. Ba mẹ thật kiêu ngạo vì con.

Khóe miệng Giang Nguyên có chút giật giật, nhưng cũng không lên tiếng đáp lại.

Cảm thấy phản ứng của con trai vẫn lạnh nhạt, Giang phu nhân và Giang Văn Ba nhìn nhau, đều thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

Nhưng dù sao hai người cũng là vợ chồng nhiều năm, tất nhiên biết được suy nghĩ của đối phương. Lúc này, Giang Văn Ba lên tiếng, nói:

- Tiểu Nguyên, mấy năm qua thật vất vả cho con. Mặc dù ba mẹ không biết mấy năm qua con làm sao đi được đến bước này, nhưng ba mẹ biết con nhất định là đi không dễ dàng gì. Cho nên con trách ba mẹ, ba mẹ có thể hiểu.


- Đúng, là ba mẹ có lỗi với con thật nhiều. Ba mẹ cũng không mong con tha thứ, nhưng bất kể thế nào, bây giờ chúng ta có thể ngồi chung với nhau, hơn nữa còn là ba thế hệ. Đây chính là thời điểm mà ba mẹ cảm thấy vui nhất trong hai mươi mấy năm qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK