Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn sắc mặt Hồ Quang Dương càng ngày càng trở nên khó coi, Giang Nguyên lại lộ vẻ khác thường, cười ha hả nói:

- Trưởng lão viện quả là địa phương tốt mà, một y sĩ bốn lần tham gia thi thất bại, tiến vào trưởng lão viện năm đầu tiên liền thăng cấp thuận lợi, rồi sau đó cứ năm năm một lần đi thi liền thăng cấp, mỗi lần thi đều vượt qua kiểm tra thuận lợi, không gặp chướng ngại, nhảy liền ba cấp... Quả nhiên là khó lường!

- Đương nhiên càng khó lường hơn là dĩ nhiên Hồ Thiên Lỗi không tham gia cuộc thi thăng cấp lên y sư nữa...

Vẻ mặt Giang Nguyên than thở, khiến sắc mặt Mạnh Thiên Phong bên cạnh càng trở nên âm trầm, mà mặt Hồ Quang Dương lại xanh mét. Nhìn chằm chằm vào Giang Nguyên một hồi, lúc này Hồ Quang Dương mới như nghiến răng nghiến lợi, rít lên vài chữ:

- Thì đã sao? Cậu muốn làm gì nào?

Giang Nguyên nhún vai, sau đó tiếp tục cười bình thản nói:

- Vị Hồ Thiên Lỗi này có thể coi là tương đối giỏi rồi. Đương nhiên... Con của ông ta lại càng giỏi hơn.

- Hồ Minh Vũ... Trừ tôi ra, đây là y sĩ trẻ tuổi nhất hiện tại tại Thiên Y viện. Thân thủ đã gần tới Thiên vị... Là kỳ tài hai lĩnh vực hiếm thấy gần trăm năm nay... Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mười mấy năm sau, tất nhiên gã sẽ có một ghế tại Viện ủy hội Thiên Y viện!

Nói tới đây, vẻ tươi cười trên mặt Giang Nguyên phát ra càng đậm hơn:

- Kỳ tài hai lĩnh vực gần ba mươi tuổi, nói vậy Hồ trưởng lão đã bỏ hết vốn liếng nhỉ?

- Chẳng qua mặc dù Hồ trưởng lão là Thứ tịch trưởng lão của trưởng lão viện, nếu muốn bồi dưỡng cháu mình tới mức độ như vậy, tài nguyên cần hao phí chắc cũng không đơn giản đâu...

Nhìn sắc mặt Hồ Quang Dương càng ngày càng khó coi, vẻ tươi cười trên mặt Giang Nguyên càng ngày càng nhẹ nhõm.

- Lại nói tiếp, tôi cũng hơi tò mò, mấy năm nay tài nguyên mà Hồ trưởng lão lĩnh được dùng ở nơi nào? Cũng không biết thân là Thứ tịch trưởng lão, phương diện phân phối tài nguyên của Hồ trưởng lão có phần nào đặc thù một chút không?

Nhìn Mạnh Thiên Phong đang cau mày nhìn mình, khuôn mặt đã xanh mét của Hồ Quang Dương rốt cục thay đổi, nhìn về phía Giang Nguyên, trong miệng phát ra giọng lạnh giá như gió từ địa ngục:

- Tư chất cháu của tôi như thế nào tất nhiên tôi hiểu rõ. Chẳng qua Giang Nguyên cậu còn hơn cả cháu tôi... Vậy tài nguyên cần tiêu tốn không biết tới từ đâu?

- Chẳng lẽ chỉ cho cậu có thiên phú như vậy mà không cho cháu tôi được phép có sao?

Nói những lời này, giọng Hồ Quang Dương đã lạnh thấu xương như hàn băng.

Nhìn vẻ mặt hận không thể ăn thịt nhai xương mình của Hồ Quang Dương, đột nhiên Giang Nguyên cao giọng cười phá lên, nhìn Hồ Quang Dương, nói:

- Về chuyện của tôi, Hồ trưởng lão có thể mời Viện ủy hội điều tra... Tra rõ... Có thể tra từ đầu tới cuối cũng chẳng sao...

- Hiện tại tích phân trong sổ của tôi có ít nhất mấy ngàn điểm. Về phần tài nguyên tôi đổi trong viện, mỗi hạng mục đều có ghi chép trong viện... Nếu Hồ trưởng lão hoài nghi chỗ nào thì một lần điều tra không đủ có thể điều tra hai lần, hai lần không đủ có thể tra ba lần...

- Chẳng qua Hồ trưởng lão thì sao đây... Đối với mấy năm nay, tài nguyên ngài thu hoạch được từ trưởng lão viện và chỗ chi tiêu, có thể báo cáo rõ ràng cho Viện ủy hội chúng tôi một chút không?

Giang Nguyên cười rất thản nhiên, trong đó mang theo một tia trào phúng:

- Lần này chúng tôi đến chính là vì mục đích này. Không cần tra mấy lần, chỉ một lần là đủ... Cũng hy vọng Hồ trưởng lão phối hợp cho!

- Cậu... Cậu...

Nhìn ánh mắt hơi trào phúng của Giang Nguyên, Mã sư huynh Hồ Quang Dương càng xanh mét, đến tay cũng bắt đầu run rẩy. Hiện tại ông ta mới phát hiện ra mình đã trúng chiêu của Giang Nguyên rồi...

- Cậu... Có tư cách gì điều tra chuyện này? Tài nguyên của trưởng lão viện luôn do Thường vụ trường lão hội chúng tôi tự bố trí và chi phối...

Lưu Mộc Dương đã nghe tới ánh mắt lóe sáng liên tục ở một bên, lúc này khi nghe thấy lời này của Hồ Quang Dương liền lập tức ngắt lời, cười nói:

- Hồ trưởng lão, Thiên Y viện cung cấp tài nguyên cho trưởng lão viện, quả thật do Thường vụ trường lão hội tự bố trí phân phối. Nhưng Thiên Y viện cũng có quyền kiểm soát và phê duyệt tương ứng với tài nguyên...

Nói tới đây, ánh mắt Lưu Mộc Dương nhìn Hồ Quang Dương chợt lóe lên, sau đó cười nói:

- Mặc dù Thiên Y viện vốn rất ít khi sử dụng quyền giám sát này, nhưng trong điều lệ Thiên Y viện đã ghi rất rõ ràng. Hẳn Hồ trưởng lão sẽ không quên chứ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK