Cho nên, y rất lý trí mà không nói tiếng nào, trực tiếp để đối phương bắt. Dù sao, cho dù y bị bắt, trong nhà cũng sẽ không bỏ mặc mình.
Đám người Cục phó Vương bị gạt sang một bên, mặc dù sắc mặt khó coi, nhưng cũng không dám có bất kỳ động tác nào. Đám người trước mắt, người nào cũng đằng đằng sát khí, nhìn biểu hiện là đã từng thấy máu, y cũng không dám đảm bảo nếu bọn họ làm nghịch ý đối phương, đối phương thật có nổ súng hay không.
Bên này động tác dứt khoát bắt hết đám người Lương thiếu, sau đó lôi lên trực thăng, ngay cả đám người bị thương, sau khi trải qua kiểm tra sơ bộ, cũng bị khiêng lên trực thăng luôn.
Lúc này mấy người bị thương nằm dưới đất cũng đã tỉnh, bắt đầu giãy dụa.
- Các người làm gì vậy? Có biết tôi là ai không?
Vị Ngô thiếu tỉnh hồn, tức giận kêu lên.
- Ngô Quân Quân.
Nghe được giọng nói này, Giang Nguyên liền bước lên, nhàn nhạt nói:
- Để tôi nói với lão gia tử nhà anh một tiếng.
- Anh...
Vị Ngô đại thiếu ngẩn ra, nhìn Giang Nguyên từ trong bóng tối bước đến, thất thanh kêu lên:
- Giang...Giang Nguyên.
Giang Nguyên khẽ hừ một tiếng, không nói một câu, nhẹ nhàng vung tay lên, tỏ ý bảo ngoại viện mang đi.
Ngô Quân Quân bị kéo đi hai bước, trong đầu liền nhớ lại, đầu năm, khi lão gia tử trong nhà âm thầm gọi mấy thanh niên trong nhà về giao phó một số chuyện, y vội vàng kinh hãi quay đầu nhìn Giang Nguyên, bắt đầu cầu khẩn:
- Giang...Nguyên thiếu, Nguyên thiếu xin tha mạng.
Giang Nguyên cũng không quay đầu lại, chỉ dặn dò hai người dùng cáng đem y sĩ thực tập bị thương lên trực thăng, đồng thời gật đầu với Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt, đưa tay ôm lấy Phan Hiểu Hiểu nắm lấy dây thừng, để trực thăng kéo lên.
Tuyên Tử Nguyệt cũng mỉm cười, một tay xốc cô gái đang khóc thút thít, một tay nắm sợi dây, gật đầu một cái.
Chiếc trực thăng biến mất từng cái phía chân trời, chỉ còn lại mười mấy cảnh sát và Phó cục trưởng Vương cộng với quần chúng không rõ chân tướng vây quanh, mắt lom lom nhìn chiếc trực thăng biến mất.
- Giang Nguyên, hắn là Giang Nguyên.
Người vây xem rối rít bàn tán với nhau, ánh mắt tràn đầy vẻ kích động và hưng phấn. Hơn một năm qua, kể từ sau trận động đất, Giang Nguyên đã biến mất khỏi tầm mắt của công chúng. Tuyệt đại đa số đều chỉ biết bây giờ Giang Nguyên đã có chức vị không thấp trong quân đội, nhưng không biết tình huống cụ thể của hắn.
Thậm chí có không ít người cố ý cũng không tra ra được tình trạng của Giang Nguyên bây giờ. Tất cả đều cho rằng Giang Nguyên bất quá chỉ là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.
Nhưng hơn một trăm quần chúng vây xem đều thấy được cảnh tượng trước mặt, thấy Giang Nguyên biểu hiện ra quyền thế và bối cảnh khiếp sợ đến cỡ nào.
Chỉ chưa đầy mười phút đã điều động ba chiếc trực thăng chạy đến, khi đối mặt với cảnh sát cường thế của Kim Lăng và đám con ông cháu cha kia đều không sợ hãi chút nào. Thậm chí còn có cảm giác khinh thị. Mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh nghi.
Nhưng không nghi ngờ, tất cả mọi người đều biết, vị anh hùng quốc dân trước mắt chỉ dùng hơn một năm ngắn ngủi bước lên một vị trí mọi người không thể tưởng tượng được.
- Vương cục.
Gã tổ trưởng lĩnh đội chần chừ một chút, sau đó gọi vị Cục phó Vương còn chưa tỉnh hồn lại.
- Thu đội.
Sắc mặt của Cục phó Vương vô cùng khói coi. Tuy nói đối phương cường thế, ngay cả y cũng không chọc nổi, thậm chí toàn bộ cảnh sát Kim Lăng cũng không chọc nổi, cũng sẽ không có ai vì chuyện này mà truy cứu trách nhiệm của y, nhưng cuối cùng vẫn khiến y có cảm giác mất thể diện vô cùng.
- Thu đội.
Đám cảnh sát cũng không có ý dừng lại lâu. Dù sao trước mắt của rất nhiều người, bị người ta đem một đám con ông cháu cha đi mà không làm gì được, đúng là mất thể diện vô cùng.
Ngồi lên xe, một thuộc hạ nhìn sắc mặt khó coi của Cục phó Vương, do dự một chút rồi thấp giọng nói:
- Vương cục, chuyện này nên...