Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vâng.

Lưu Mộc Dương gật đầu.

Thành Kim Lăng, một chiếc phi cơ chậm rãi đáp xuống phi trường Kim Lăng. Hai người thanh niên và một người đàn ông trung niên râu rậm chậm rãi bước xuống máy bay.

Lúc này, ngoài cổng phi trường đang đậu sẵn một chiếc Bentley. Một người đàn ông khoảng ba bốn chục tuổi, mặc âu phục cung kính đón ba người lên xe.

- Lão gia, chúng ta đến quán rượu ngay bây giờ sao?

Chàng thanh niên quay sang nhỏ giọng hỏi người đàn ông trung niên.

- Không, đi vòng quanh một chút. Ta cũng đã hai mươi năm không trở lại nơi này rồi.

Người đàn ông trung niên lắc đầu, thở dài nói.

- Vâng, lão gia.

Chàng thanh niên gật đầu, sau đó nói với người lái xe trung niên bên cạnh:

- Chủ nhiệm Lý, trước đi vòng quanh trong thành phố một chút.

Nghe xong, vị chủ nhiệm Lý liền đáp:

- Được.

Chiếc xe từ từ lái vào thành Kim Lăng, sau đó chậm rãi đi vòng quanh các nơi.

Người đàn ông trung niên hạ kính cửa sổ xuống, nhìn cảnh vật bên ngoài, ánh mắt tràn đầy phiền muộn và hoài niệm:

- Hai mươi năm. Đúng thật là nhanh. Thành Kim Lăng cũng đã thay hình đổi dáng rất nhiều.

Vị Chủ nhiệm Lý nghe người đàn ông trung niên nói, cẩn thận đáp lại:

- Đường chủ, hai mươi năm, thành Kim Lăng đã có sự thay đổi, nhưng vẫn có một vài nơi vẫn còn như xưa. Ngài có muốn đến đó không?

- Được, đến đó tham quan một chút.

Người đàn ông trung niên gật đầu.

Ở Phi Châu cách xa vạn dặm, tại thị trấn nhỏ ở Aragonal, Pyramy đang ngồi rầu rĩ ngoài lều vải, sắc mặt âm trầm.

Đột nhiên một chiếc xe cuốn khói bụi lao đến.

Nghe động cơ quen thuộc, gương mặt Pyramy hiện lên vẻ kinh ngạc, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy chiếc xe đậu kít một cái, một thân ảnh quen thuộc từ trên xe bước xuống, mỉm cười nhìn hắn.

- John, tại sao cậu lại trở lại?

Pyramy ngạc nhiên nhìn Giang Nguyên nhảy xuống, nghi ngờ hỏi.

- Pyramy, nếu anh đã không đi, làm sao tôi có thể đi được.

Giang Nguyên vỗ vai v, cười nói:

- Tôi cũng là thầy thuốc mà.

- Được rồi.

Pyramy sững sờ, nhìn nụ cười ấm áp trên gương mặt Giang Nguyên, sau đó ôm hắn thật chặt, cười khổ nói:

- John, cậu trở lại, tôi vui lắm. Nhưng tôi muốn nói cho cậu biết một tin tức xấu.

- Tin tức xấu?

Giang Nguyên nhún vai.

- Hiện mấy loại thuốc có thể chống lại dịch bệnh đều không có hiệu quả.

Pyramy cười khổ:

- Bây giờ xem như phiền phức lớn rồi.


- Ừm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK