Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chẳng lẽ anh bị Tề Nhạc Minh dọa rồi?

Giang Nguyên hơi nhún vai, sau đó cười:

- Cô cảm thấy sao...

- Tôi cảm thấy không giống...

Lúc này Tuyên Tử Nguyệt cũng cười, một tên có thể hạ được cả Tiền Lập Nguyên, sao có thể bị Tề Nhạc Minh dọa được.

Giang Nguyên vừa mặc áo khoác, vừa đánh giá Tuyên Tử Nguyệt từ trên xuống dưới, trong mắt đột nhiên lóe lên một tia tiếc nuối.

Tuyên Tử Nguyệt tò mò nhìn lại mình, sau đó nhìn Giang Nguyên, hiếu kỳ nói:

- Anh làm gì vậy?

- Tôi đột nhiên cảm thấy cô mặc váy dài không đẹp...

Giang Nguyên khẽ chu miệng, cau mày nói.

- Ồ? Sao vậy?

Tuyên Tử Nguyệt nghe Giang Nguyên nói vậy, trên mặt càng lộ vẻ hiếu kỳ. Sao thằng nhãi này đột nhiên lại có gu thời trang vậy.

Cô lập tức nhướn đôi mày thanh tú, nói:

- Không phải lần trước anh nói tôi mặc chiếc váy này rất đẹp sao? Sao đột nhiên lại thấy không đẹp rồi!

- Lần trước là lần trước...

Giang Nguyên cười ha hả, lắc đầu cười nói:

- Giờ tôi cảm thấy cô mặc váy ngắn càng đẹp hơn...

- Tốt nhất là cái loại vừa trên đầu gối một chút...

Vừa nói Giang Nguyên vừa múa may minh họa.

- A?!

Tuyên Tử Nguyệt nhìn thấy Giang Nguyên liên tục múa may như hận không thể xé rách chiếc váy của mình thì mặt mũi cứng đờ. Dường như cô chợt nhớ ra gì đó, mặt đột nhiên đỏ bừng, đưa chân lên đạp Giang Nguyên, hừ giọng nói:

- Tôi đạp chết tên háo sắc anh.

- Đúng rồi... Tối nay tôi mời anh ăn cơm, cảm ơn ơn cứu mạng của anh.

Tuyên Tử Nguyệt cười nhìn Giang Nguyên nói:

- Không đến nổi không nể mặt chứ!

- Cơm tối?

Giang Nguyên suy nghĩ một chút, sau đó liền gật đầu cười:

- Đương nhiên không thành vấn đề!

- Được rồi... Vậy chúng ta hẹn vậy nhé... Về tôi sẽ gọi điện cho anh!

Chủ nhật này không phải là một ngày nghỉ ngơi, ít nhất có rất nhiều người chẳng có tâm trạng để nghỉ ngơi.

Sáng sớm nay, chuyện con trai Cục trưởng cục cảnh sát Hà Tây đánh người bị thương đã được đăng lên weibo của các sinh viên Đại học Đông Nguyên vây xem.

Dưới sự tổ chức của Hội trưởng Hội sinh viên Trương Du Chính khoa Y học lâm sàng, một nhóm sinh viên đã đại diện đến Bệnh viện số 1 thăm Trương Đồng và Triệu Vân Cường đang được chữa trị; đồng thời cũng bày tỏ sự tức giận và khiển trách đối với Lý thiếu.

Đồng thời họ còn bày tỏ, để ngăn ngừa Cục trưởng cục cảnh sát bao che cho con mình, Hội trưởng Trương sẽ tạo nên một con sóng lớn trên diễn đàn Đại học Đông Nguyên, thề phải đòi lại công bằng cho những bạn học bị trọng thương.

Giới cảnh sát Đông Giang cũng nhận được tin này từ vô số người. Những kẻ có tư cách dòm ngó vị trí lão đại giới cảnh sát phân cục Hà Tây cũng hưng phấn bắt đầu âm thầm chuẩn bị để bỏ đá xuống giếng. Họ chỉ chờ Lý Diệc Dương vừa hành động là kéo anh ta xuống ngay.

Thậm chí còn có không ít người, cũng đã thám thính rõ rang, hình như tối qua bạn học Lý đại thiếu còn rút cả súng ra, có điều lúc đó đã được người ta chứng thực là súng giả.

Kết quả những người biết được tin này không ai không không đấm ngực dậm chân, súng giả gì chứ... Mấy cái này chỉ có thể gạt được đám sinh viên thôi. Đường đường Lý đại công tử sao có thể cầm súng giả đi dọa người? Có dùng não heo để nghĩ cũng không thể có khả năng này.

Giờ chỉ cần chụp được khẩu súng này, chỉ cần có thể xác định được khẩu súng kia là thật, vậy thì cho dù Lý Diệc Dương xử lý chuyện này như thế nào, vị trí Cục trưởng phân cục cảnh sát Hà Tây của anh ta cũng không thể giữ được nữa.

Có điều, giờ họ chỉ cần nghĩ cũng biết. Lúc ấy tất nhiên là có người che dấu việc này, hơn nữa che dấu tương đối tốt, nếu không trước mắt bao nhiêu người như vậy, sao có thể dễ dàng gạt được nhiều người thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK