Mang tâm trạng bước lên pháp trường, Giang Nguyên liền mở cửa phòng làm việc Từ Khải Liễu.
Sau khi bước vào, thấy trong phòng có Lưu Mộc Dương mà không có Liêu Long Căn, Giang Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu không có Liêu Long Căn, hẳn không phải đến để thảo luận phân công công việc cho hắn mà là vấn đề khác.
Ví dụ như Tề gia cấu kết Cổ môn. Đánh giá lúc này ban Tình báo hẳn đã đem tình huống có liên quan báo cáo cho Hội Đồng Viện rồi.
- Giang Nguyên, cậu ngồi đi.
Thấy Giang Nguyên bước vào, Từ Khải Liễu gật đầu mỉm cười. Đợi Giang Nguyên ngồi xuống, liền nhìn Lưu Mộc Dương, nói:
- Mộc Dương, Giang Nguyên đến rồi, ông hãy thông báo cho cậu ấy một chút đi.
- Được.
Lưu Mộc Dương gật đầu, sau đó nhìn Giang Nguyên, nói:
- Giang Nguyên, liên quan đến chuyện Tề gia, hẳn cậu cũng đã biết.
- Quả nhiên.
Giang Nguyên gật đầu, cười nói:
- Chuyện này tôi đã biết.
- Thế cậu có ý kiến gì không?
Lưu Mộc Dương cười nói:
- Tôi chẳng qua chỉ hỏi cậu muốn xử lý như thế nào, cũng không có ý gì khác.
Giang Nguyên mỉm cười đáp:
- Tôi cũng có hiểu về tình huống của Tề gia. Lần này tôi tấn thăng Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, đúng là đã mang đến áp lực không nhỏ cho cha con họ. Cho nên, bọn họ làm vậy ngược lại cũng không có gì bất ngờ.
- Nhưng bất kể thế nào, dù sao cấu kết với Cổ môn, Thiên Y Viện chúng ta tuyệt không cho phép. Liên quan đến phương diện xử lý, đây là quyền hạn của Trưởng ban ngài, tôi cũng không nói nhiều.
Nghe Giang Nguyên nói, Lưu Mộc Dương cười nói:
- Được, vốn chuyện này là do tôi xử lý, nhưng dù sao vẫn liên quan đến cậu. Cho nên tôi vẫn muốn lắng nghe ý kiến của cậu. Nếu cậu có ý tưởng hoặc đề nghị gì, tôi và Viện trưởng sẽ tôn trọng ý kiến của cậu.
- Không cần để ý đến tôi. Nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó.
Lúc này, trong lòng Giang Nguyên có chút cảm khái. Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện quả thật rất mạnh. Chuyện như vậy, Hội Đồng Viện còn cố ý hỏi ý kiến hắn. Nếu hắn muốn tiêu diệt Tề gia, Lưu Mộc Dương và Từ Khải Liễu sẽ xử lý như vậy.
Lúc này, Từ Khải Liễu cũng đã xử lý xong hai phần văn kiện, liền đặt bút xuống, nhìn Lưu Mộc Dương và Giang Nguyên, cười nói:
- Chuyện Tề gia xong hết rồi chứ?
- Vâng, đã xong hết rồi.
Lưu Mộc Dương cười, gật đầu nói.
- Vậy được rồi. Nếu Giang Nguyên cũng ở đây, chúng ta thoáng thương lượng một chút về việc phân công công việc sắp đến cho Giang Nguyên.
Nghe Từ Khải Liễu nói, Giang Nguyên biết quả nhiên bà không bỏ qua cho hắn.
Nhưng lúc này, Giang Nguyên cũng không có tâm tư từ chối, nhìn hai người cười nói:
- Viện trưởng, Trưởng ban, không cần phải gấp như vậy chứ? Tôi gia nhập Hội Đồng Viện chưa được bao lâu mà, đừng nói chi là mới tấn thăng Ủy viên thường vụ được mấy ngày, nào có kinh nghiệm đảm nhiệm mấy trọng trách nặng nề chứ.
Nói đến đây, Giang Nguyên dừng một chút rồi nói tiếp:
- Nếu không, hoãn lại một thời gian nữa được không?
- Chậc chậc, Mộc Dương, ông đừng nhìn tôi. Tôi cũng biết tên tiểu tử này rất xảo quyệt. Người khác chỉ mong quản chuyện, cậu ta muốn chút cũng không muốn. Hơn nữa còn nghĩ hết biện pháp kéo dài thời gian để có thể chạy trốn.
Nghe Giang Nguyên nói, Từ Khải Liễu liền nói với Lưu Mộc Dương bên cạnh.
Lúc này Lưu Mộc Dương nhìn Giang Nguyên, mặt tràn đầy cảm thán, gật đầu nói:
- Vẫn là Viện trưởng nói chính xác.
- Giang Nguyên, cậu nói vậy là không đúng. Cái gì là không đảm nhiệm nổi trách nhiệm nặng nề?