Đối với những lời đồn này, tất nhiên Giang Nguyên chẳng thèm để ý chút nào. Ngay cả Mã Tiểu Duệ sau khi được hắn trấn an bỗng nhiên cũng không quá lo lắng nữa. Giờ Giang Nguyên đang thảnh thơi ở nhà chơi với Tiểu Bảo, bên cạnh còn có hai đại mỹ nữ phục vụ, thật sự là rất nhàn nhã.
Chẳng qua lúc này trong phòng làm việc của hắn tại Đan dược bộ, lại còn người không được nhàn nhã như hắn, thậm chỉ sắc mặt giờ còn hơi hổ thẹn.
- Ôi... Tiểu Diêu à... Uống trà à?
- À... Anh Vân, vâng... Uống trà đây...
Diêu Nhất Minh vội vàng ngẩng đầu cười một tiếng, sau đó cũng cất tiếng coi như bắt chuyện với người đi ngang qua kia.
Nhìn người nọ cười cười đi thoáng qua, Diêu Nhất Minh cười khổ thở dài, sau đó đưa tay bưng chén trà trên bàn nhấp một ngụm rồi nhìn chằm chằm ngây ngẩn vào màn hình máy tính.
Lại nói từ khi gã bị xác định là thư ký của Giang Nguyên rồi cũng chưa gặp sếp mới bao giờ. Thân là thư ký, dĩ nhiên tin tức của sếp mình đều phải nghe hơi bên ngoài mới biết, thật sự khiến gã cảm thấy không biết đâu mà lần.
Vốn mấy ngày trước, người bên ngoài biết hiện gã giữ chức thư ký cho Giang Nguyên, một số người còn hâm mộ vô cùng. Mọi người đều biết trở thành thư ký cho vị thành viên viện ủy hội trử tuổi nhất lịch sử này là được dựa vào một cái cây lớn rồi.
Chẳng qua còn chưa được người ta hâm mộ mấy ngày, ánh mắt của mọi người liền trở nên cổ quái. Đặc biệt là hai ngày nay, có một số người càng có vẻ hơi hả hê. Thư ký còn chưa làm được mấy ngày, sếp đã sắp xuống đài rồi. Nếu sếp mà bị hạ bệ, một thư ký nhỏ như gã tuyệt đối sẽ xui xẻo theo...
Những lời người khác lén bàn tán sau lưng gã, hắn cũng nghe thấy không ít rồi. Điều này khiến đáy lòng gã cảm thấy thấp thỏm bất an.
Mà hoàn hảo là đó vẫn chỉ là lời đồn. Đến hôm nay gã vẫn ngồi ở Đan dược bộ, uống trà lên mạng xem báo... Hai ngày này khi rảnh rồi gã còn gặp mấy vị Bộ trưởng còn lại của Đan dược bộ, đặc biệt còn gặp cả hai vị cũng là thành viên viện ủy hội là Lý Thiên Phúc và Vu Phượng Minh.
Mà may là thái độ hai vị nọ với gã cũng vẫn không thay đổi, thấy gã chào hỏi cũng vẫn ân cần hỏi thăm, hoặc mỉm cười gật đầu đáp lại, ngẫu nhiên còn tùy ý an ủi hai câu, khiến gã an lòng không ít. Ít nhất gã cũng không ngu. Từ thái độ của hai vị này cho thấy những lời đồn đại bên ngoài không có căn cứ.
Chẳng qua dù là vậy, dường như chuyện này cũng không ổn. Tuy rằng sếp mình thật không có chuyện muốn mình làm nhưng mấy ngày liên tục đều không gặp lãnh đạo, nếu không phải lúc đầu gã khẳng định là lãnh đạo tuyển mình, rõ ràng cũng tương đối hài lòng với mình thì thật sự gã sẽ nghĩ là lãnh đạo đang cho mình ra cách ly.
Suy nghĩ một chút rồi, Diêu Nhất Minh chần chừ một chút liền lấy di động ra, bấm dãy số đã nhớ rất kỹ, thoáng do dự liền bấm gọi.
Nghe thấy di động của mình đổ chuông, tiện tay lấy ra nhìn người gọi, Giang Nguyên ngẩn ra, sau đó mới nở nụ cười khổ, biết mấy ngày nay không ngờ đã quên mất người này...
- Chủ nhiệm...
Phía bên kia truyền tới giọng nói có vẻ cẩn thận của Diêu Nhất Minh.
- À... Nhất Minh hả, có chuyện gì sao?
Nhớ tới mình đã tuyển một thư ký này, sau đó quên béng mất, còn không nhớ tới sự tồn tại của đối phương, Giang Nguyên cũng hơi xấu hổ.
- Chủ nhiệm... Chuyện này.... Tôi muốn hỏi ngài... Có công việc gì cần.... Tôi làm sao?
Phía bên kia, Diêu Nhất Minh rõ ràng hơi hồi hộp.
- Hả... A... Chuyện này, hiện tại thật đúng là không có việc gì cả...
Giang Nguyên nhớ tới trừ mấy ngày trước phải đi một chuyến tới Luyện đan bộ, hắn căn bản không đi qua phòng làm việc của mình, ngay cả việc phó Bộ trưởng ban điều tra Long Sơn cũng không làm, chắc Diêu Nhất Minh mới không nén nổi mà gọi điện cho mình.
Hơn nữa hiện tại mưa gió tung bay, lời đồn thổi khắp bốn phía, chỉ sợ vị thư ký này cũng không ngồi yên được nữa...
Giang Nguyên chần chừ một chút rồi lập tức nói:
- Chẳng qua, như vậy đi... Anh đi tới phòng số 2 Ban giám sát báo danh, để tôi đề cử tới đó...
- Giám sát bộ?
Diêu Nhất Minh hơi sửng sốt, sau đó hưng phấn đáp:
- Vâng, tôi đi ngay!