Nghe Phan Hiểu Hiểu hỏi, Tuyên Tử Nguyệt mới hồi phục tinh thần, nhảy cẫng lên, ôm lấy Phan Hiểu Hiểu, nói:
- Hiểu Hiểu, em có biết không? Giang Nguyên không sao. Bây giờ anh ấy còn là Viện trưởng, Viện trưởng của Thiên Y Viện.
- Viện trưởng? Anh ấy? Viện trưởng? Không phải Viện trưởng là Từ Khải Liễu sao?
Không nói Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt hưng phấn như thế nào, đến gần nửa đêm không ngủ, nhưng một đêm này Giang Nguyên ngủ rất ngon.
Khi Giang Nguyên mở mắt, tuyết không biết đã ngừng từ khi nào, chỉ còn lại ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào.
- Chủ tịch Giang, anh tỉnh rồi à?
Một nữ y sĩ thực tập mừng rỡ kêu lên bên cạnh Giang Nguyên.
- Chủ tịch Giang.
Nghe tên gọi này, Giang Nguyên ngược lại sửng sốt một chút, mãi một lúc sau mới nhớ hắn đã có thêm cái chức Chủ tịch. Sau khi ngủ một giấc, loại cảm giác chóng mặt đã biến mất.
- Bây giờ là mấy giờ?
Nhìn ngoài cửa sổ, Giang Nguyên quay sang hỏi nữ y sĩ thực tập.
- Bây giờ là 8h30 sáng.
Nữ y sĩ thực tập mang ánh mắt sùng kính nhìn Giang Nguyên.
- 8h30.
Giang Nguyên duỗi người, từ trên giường ngồi dây, đưa tay tháo mấy thiết bị trên người, nói:
- Bây giờ tình huống thế nào rồi? Viện trưởng đã trở về chưa?
- Còn chưa trở về.
Nữ y sĩ cẩn thận trả lời, sau đó nhìn Giang Nguyên, nói:
- Đúng rồi, La lão nói, khi nào anh tỉnh lại thì bảo tôi thông báo với ngài ấy.
- Ừm.
Giang Nguyên hít một hơi thật sâu, nhìn quanh một chút, liền biết mình đang ở trong phòng quan sát, liền nói:
- Nhà vệ sinh có đồ dùng rửa mặt không?
- Có, đều đã chuẩn bị xong.
Nữ y sĩ thực tập cung kính trả lời.
- Được rồi, các người ra ngoài đi. Tôi muốn đi tắm.
Giang Nguyên ném mấy cái thứ theo dõi sức khỏe gắn trên người mình xuống, ném vào trong thùng rác.
- Vâng, Chủ tịch Giang.
Nhìn mọi người đã ra ngoài, lúc này Giang Nguyên mới bước đến nhà vệ sinh, cảm giác khoan khoái hơn nhiều, nhưng hôm qua đã ra mồ hôi, mặc dù đã được lau qua, tổng vẫn cảm thấy nhơm nhớp, vội vàng nhân lúc sư phụ còn chưa đến thì đi tắm.
Nếu Viện trưởng còn chưa trở về, xem ra chuyện bên kia chỉ sợ tương đối phiền toái. Bây giờ phải tranh thủ, sợ lát nữa sẽ không có thời gian.
Giang Nguyên biết, nếu hắn đã ngồi lên vị trí này rồi, chuyện nên làm phải làm cho xong.
Cho nên, hắn phải tắm cho xong rồi bắt đầu làm việc. Bất kể là đi đàm phán hay là đánh nhau, ít nhất cả người phải được thoải mái. Nếu không, một khi cảm thấy khó chịu, Giang Nguyên cho rằng hắn rất dễ đánh nhau ngay trong lúc đàm phán.
Đồ dùng trong nhà vệ sinh đã được chuẩn bị đầy đủ, ngay cả quần áo để thay ra cũng đã được chuẩn bị xong. Xem ra, người của Thiên Y Viện làm việc khá chu đáo.
Tắm sạch sẽ xong, khi bước ra khỏi nhà tắm, La lão và Chu y sư đã ngồi chờ sẵn.
- Sư phụ, y sư Chu.
Giang Nguyên vừa dùng khăn lau tóc, vừa gật đầu với hai người:
- Tình huống bây giờ thế nào rồi?
Nhìn Giang Nguyên tùy ý như vậy, Chu y sư không khỏi cau mày, nhưng vẫn không nói tiếng nào. La Thiên Minh ngược lại đã sớm quen với điệu bộ này của Giang Nguyên, lập tức nói:
- Tình huống không tốt. Bên trong mỏ Kinh Sơn rất phức tạp. Đám người Dư Trung Tấn đã phong tỏa tất cả cửa ra, đồng thời khống chế khu vực chung quanh, nhưng bên trong canh gác rất sâm nghiêm, ngoại viện cũng không thể chân chính đột nhập vào trong.
- Còn chưa thể đột nhập vào trong?
Giang Nguyên cau mày, nói:
- Như vậy, cho đến bây giờ vẫn chưa gặp được đám người Viện trưởng?
- Đúng, tình huống bên trong còn chưa rõ ràng. Hơn nữa ngoại viện lại không dám cường công. Cho nên hai bên đang trong thế giằng co.
Chu y sư tiếp lời:
- Nhưng bây giờ xem ra, đám người Viện trưởng vẫn còn chưa lọt vào tay đối phương. Nếu không, đối phương đã sớm dùng Viện trưởng để uy hiếp chúng ta rồi