Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Nguyên mở to mắt, sau đó cười khổ. Hắn không nghĩ đến động tác của hội Viện ủy lại nhanh đến như vậy. Kế tiếp phải làm chuyện gì, xem ra Viện ủy đã an bài rất rõ ràng.

Nhìn nụ cười khổ của Giang Nguyên, trong lòng hai người kia đều kinh ngạc. Trở thành ủy viên hội Viện ủy, có thể nói là một bước lên mây, tại sao nhìn Giang Nguyên lại không cao hứng như vậy?

Giang Nguyên cũng chỉ cười khổ:

- Nhân tiện có Chủ nhiệm La ở đây, tôi muốn đến kho trung phẩm xem qua một chút.

- Được, cậu đi theo tôi.

Chủ nhiệm La mỉm cười gật đầu.

Tại một hòn đảo phía nam cách xa ngàn dặm, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, nhiệt độ so với ở Kim Lăng thì tốt hơn nhiều.

Trên một ngọn núi nhỏ gần biển, một căn biệt thự lịch sự, tao nhã nửa ẩn nửa hiện trong khu rừng. Chỉ có từ biển nhìn lại thì mới nhìn thấy được hơn phân nửa hình dáng của căn biệt thự.

Lúc này, tại một hồ bơi bên cạnh biệt thự, một người đàn ông trung niên đang ngồi uống trà với một thanh niên.

Ngón tay thon dài của người thanh niên nhẹ nhàng nhấc bình trà, rót nước trà có màu đỏ tím vào trong một cái ly nhỏ, sau đó nhẹ nhàng đưa đến trước mặt người đàn ông trung niên. Còn mình thì bưng ly còn lại đưa lên chóp mũi, nhẹ hít hai cái, hài lòng gật đầu rồi từ tốn nhấp một ngụm.

Người đàn ông trung niên thì lại không được tao nhã như thế, bưng tách trà lên uống một hơi, lúc này mới thở ra, đặt tách trà trong tay xuống.

Người thanh niên lại châm tiếp nước trà cho ông, sau đó quay đầu nhìn biển cả mênh mông, đột nhiên cười nói:

- Anh ấy đúng là lợi hại.

Người đàn ông trung niên thở dài, ánh mắt lóe lên sự áy náy:

- Đúng vậy, nhưng nó cũng chịu không ít cực khổ.

Nghe được lời này của người đàn ông trung niên, người thanh niên tò mò hỏi:

- Ba, năm đó rốt cuộc các người nghĩ như thế nào mà đem anh ấy và ông nội ném ở chỗ đó, không nghe không hỏi chứ?

Gương mặt người đàn ông trung niên hiện lên sự phiền muộn, ngẩng đầu nhìn bầu trời, thở dài nói:

- Năm đó, ba, mẹ con, còn có lão sư, ba người dựa vào vận may mới chạy ra khỏi nơi đó, chẳng khác nào chó nhà có tang, nào còn nhớ được những chuyện khác.

- Hơn nữa, chỉ cần chúng ta không lộ diện, nội viện cuối cùng sẽ chiếu cố tốt anh và ông nội của con. Nhưng nào biết được, ông nội của con lại cố chấp, mang anh con về nông thôn chứ.

Người thanh niên cau mày:

- Sau đó, mọi người chưa từng nghĩ đến sẽ đi tìm anh ấy sao?

- Tổ sư gia của con nói, chúng ta không thể tùy tiện lộ mặt cũng như tiết lộ sự tồn tại của chúng ta. Nếu không, với thực lực của Thiên Y Viện, bọn họ sẽ dễ dàng bóp vỡ chúng ta.

Nói đến đây, người đàn ông trung niên cười khổ, dường như nhớ đến điều gì, thở dài nói:

- Chẳng qua, lúc đó cha và mẹ của con không nghĩ đến lão sư lại giấu diếm nhiều chuyện như vậy.

- Đặc biệt sau khi Giang Nguyên tiến vào Thiên Y Viện, lại đem tin tức của anh con giữ bí mật. Nếu không phải bất ngờ phát hiện, đến bây giờ chúng ta cũng không biết được anh con chính là đỉnh chủ mới của Tế Thế Đỉnh, cũng không biết tổ sư gia lại cố ý giấu lâu đến như vậy.

Nói đến đây, Giang Văn Ba nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn bầu trời phía xa, ánh mắt tràn đầy cảm khái:

- Chẳng qua, cha thật không nghĩ đến năng lực của anh con lại mạnh đến như vậy. Thậm chí còn khiến cho hội Viện ủy không thể không bổ nhiệm nó làm Ủy viên hội Viện ủy.

- Tổ sư gia gạt cha mẹ để làm gì?

Giang Nguyệt Minh cau mày hỏi.

Đối với vấn đề này, ánh mắt Giang Văn Ba lóe lên sự nghi hoặc, sau đó lắc đầu:

- Cha cũng không biết. Lần trước có hỏi, lão sư cũng không giải thích, chỉ nói bây giờ tốt vô cùng. Nếu không gạt, bây giờ cũng chẳng có tình huống tốt như vậy xuất hiện.


- Cho nên, con cũng đừng hỏi. Cha và mẹ con là hai đệ tử mà tổ sư gia yêu thương nhất. Hơn nữa người cũng rất thương con, cũng không đến nỗi làm ra những chuyện không tốt cho chúng ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK