Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhắc đến điều này, người đàn ông trẻ tuổi liền dựng thẳng sống lưng, tự tin mười phần, nói:

- Khi cần thiết, chúng ta có thể trong ba tiếng gia tăng thêm hai trăm binh lính vũ trang tinh nhuệ, và năm chiếc trực thăng chiến đấu để tiếp viện.

- Đồng thời, mọi con đường rút lui cũng đã được chuẩn bị xong. Cho dù bộ lạc vu sư chặn hết mọi con đường, chúng ta cũng có thể hộ tống Nguyên thiếu gia rời đi.

Người đàn ông trẻ tuổi trả lời xong, người đàn ông trung niên rốt cuộc cũng nở nụ cười hài lòng. Có được sự chuẩn bị đầy đủ như thế, cho dù có phát sinh bất cứ tình huống nào đều có thể ứng phó được.

- Được rồi, báo cho phu nhân biết một tiếng, để bà ấy yên tâm.

- Vâng, lão gia.

Lúc này, người của các phe bắt đầu tập trung tại thị trấn nhỏ ở Châu Phi. Nhưng mục tiêu của bọn họ lúc này là Giang Nguyên thì vẫn đang ngủ say. Hắn vẫn còn đang tìm kiếm phương án trị liệu trong những mảnh vụn của trí nhớ.

Nhưng mảnh vụn trí nhớ liên quan đến ôn dịch thì lại quá ít. Muốn tìm được chúng cũng không dễ dàng gì. Hắn đã tìm được hai ba cái trí nhớ tương tự, nhưng sau khi phân tích cẩn thận, như thế nào cũng không tìm được tình huống tương tự.

Nhưng Giang Nguyên cũng không từ bỏ, vẫn tiếp tục tìm kiếm. Dù sao chuyện này liên quan đến tính mạng của mấy ngàn người, phải toàn lực ứng phó mới được.

Từng mảnh vụn trí nhớ toát ra trong đầu Giang Nguyên, rốt cuộc trước mắt Giang Nguyên sáng lên. Hắn đã tìm được một trí nhớ về một trận ôn dịch mô hình nhỏ ở một thủ phủ Trung Nguyên cách đây năm trăm năm.

Khi Giang Nguyên mở mắt ra, Lô Bỉnh Nguyệt đang vòng vo bên ngoài lều của hắn không biết bao nhiêu vòng.

Khi Giang Nguyên đi ra, Lô Bỉnh Nguyệt vội vàng nhào tới, hỏi:

- Như thế nào? Có đơn thuốc mới chưa? Những viên thuốc kia đều đã được uống hết rồi.

- Nếu còn chưa có phương thuốc mới, tôi nghĩ nếu không thì chúng ta dùng lại phương thuốc cũ để điều chế thêm ít viên.

Nhìn biểu hiện của Lô Bỉnh Nguyệt, Giang Nguyên khẽ cười một tiếng. Hắn hiểu tâm trạng của cô, mà đây cũng là biểu hiện bình thường của mỗi thầy thuốc, sẽ vì bệnh tình của bệnh nhân mà khẩn trương. Đặc biệt trong chuyện này. Nếu đổi lại là hắn, cũng sẽ không thể chờ đợi được.

Giang Nguyên cũng không kéo dài thời gian, cười nói:

- Được rồi, cho tôi thêm một tiếng.

Dược vật đã được chuyển đến, chất đầy bên trong lều vải có Tế Thế Đỉnh. Giang Nguyên nhờ hai cao thủ ngoại viện vào trong hỗ trợ hắn.

Đã có đơn thuốc cụ thể. Tuy bây giờ không có ai luyện thuốc từ đơn thuốc đó, nhưng Giang Nguyên đã có kinh nghiệm của mười mấy đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, tất nhiên sẽ không để xảy ra vấn đề.

Chờ khi hắn bước ra ngoài, không chỉ Lô Bỉnh Nguyệt đang chờ hắn, mà ngay cả chuyên gia của nước Mỹ Peter cũng đang trào phúng nói cái gì đó với Lô Bỉnh Nguyệt.

Thấy Giang Nguyên bước ra, đã sớm không còn kiên nhẫn, Lô Bỉnh Nguyệt rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, sải bước bước lên.

- Được rồi. Vẫn dựa theo cách uống cũ.

Giang Nguyên ra hiệu cho cao thủ ngoại viện đưa mấy cái chai lớn cho cảnh vệ bên cạnh Lô Bỉnh Nguyệt.

- Vất vả rồi.

Nhìn nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt Giang Nguyên, tâm trạng của Lô Bỉnh Nguyệt trong nháy mắt cũng khá hơn.

Peter nhìn mấy cái chai trong suốt và những viên thuốc màu đen, ánh mắt lại lóe lên sự giễu cợt, nhìn Giang Nguyên, nói:

- Chậc chậc, Đại tá Giang Nguyên, xin hỏi mấy thứ đen đen như vậy, thật có thể uống được sao?

Nhìn gương mặt khiến người ta phải chán ghét của Peter, Giang Nguyên hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Peter, đang có mấy ngàn sinh mạng chờ cứu, anh không lo đi nghiên cứu, ngược lại còn có thời gian lang thang đến chỗ này của tôi.

- Hừ.

Gương mặt của Peter đỏ lên. Y dĩ nhiên không thể giải thích là cố ý đến xem chuyện cười, lập tức nói:

- Đại tá Giang Nguyên, tôi đã yêu cầu các ký giả đem phương pháp và cách điều chế thuốc của cậu đưa cho các tờ báo lớn. Tôi muốn tất cả các chuyên gia trong lĩnh vực vi khuẩn học biết được điều này. Bọn họ nhất định sẽ cảm thấy hứng thú đối với cách chữa trị của cậu.

Nhìn ánh mắt ẩn chứa sự đắc ý của Peter, khóe miệng Giang Nguyên nhếch lên. Hắn làm sao mà không biết suy nghĩ của Peter, nhẹ cười lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý đến, xoay người bước về lều vải của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK