Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mỗi một sinh vật đều là một sự tồn tại thần kỳ, khi cơ thể chúng gặp phải nguy hiểm, nếu tiếp xúc hoặc phát hiện thứ nào đó có thể cứu chúng thì chúng đều sẽ biểu hiện ra sự khát vọng và thèm muốn thứ đó, vì thứ đó đại diện khả năng tiếp tục sinh tồn.

Loại đặc tính này không phải nhân tính, cũng không phải tư duy của con người có thể quyết định được, nó chỉ đơn thuần là bản năng của cơ thể.

Mà vừa nãy Trương Đồng thể hiện ra khát vọng với thuốc như vậy là vì bản thân loại canh thuốc này quả thực rất thơm ngọt và ấm áp, là thức ăn bây giờ người mất một lượng máu lớn, bắt đầu cảm thấy cả người rét lạnh như Trương Đồng cần nhất.

Thứ hai là canh thuốc này có chứa công hiệu rất lớn, trong nháy mắt liền có tác dụng, mà trong tình huống này rất nhanh liền được cơ thể Trương Đồng nhận ra. Cơ thể cậu ta nhận ra loại canh thuốc này có thể cải thiện một cách cực kỳ hiệu quả khốn cảnh mà nó đang lâm vào do thiếu máu…

Vì thế dưới khát vọng cực độ của thân thể, Trương Đồng theo bản năng bày ra khát vọng cực độ đối với loại thuốc này, cảm thấy nó cực kỳ ngon ngọt, thơm mát, rất muốn uống…

Có điều Giang Nguyên cũng không cho Trương Đồng uống hết trong một lần vì hiệu quả của cả cây lão sơn sâm quá mạnh, đợi thân thể Trương Đồng hấp thu và thích ứng một thời gian rồi Giang Nguyên mới cho Trương Đồng uống nửa còn lại, như vậy mới có hiệu quả tốt nhất. Hơn nữa hắn làm như vậy cũng sẽ kéo dài hiệu quả của thuốc…

Vì hiệu quả của thuốc có tốt đến đâu đi nữa nhưng cũng sẽ có lúc biến mất, trừ khi có thể tiếp tục cung cấp loại thuốc như vậy.

Đương nhiên đây là chuyện không thể nào. Đây là cây nhân sâm hơn ba mươi năm duy nhất mà Hồ lão cất kỹ, sau khi thuốc này hết hiệu lực thì chẳng còn thuốc dự phòng nào cả.

Vậy nên Giang Nguyên chỉ có thể tận dụng tối đa loại thuốc này. Theo phỏng đoán của hắn thì hiệu quả của cây lão sơn sâm này chắc duy trì được tám đến mười tiếng mới chậm rãi yếu đi. Nhưng đến lúc đó, dưới sự kích thích của Lão sơn sâm và đường đỏ, hẳn là lượng tiểu cầu sẽ tăng lên nhanh chóng. Cộng thêm phía bệnh viện luôn có tiểu cầu bổ sung trực tiếp, còn cả thuốc cải thiện chức năng đông máu, chắc là có thể giúp chức năng đông máu của Trương Đồng khôi phục về mức bình thường trong phòng mười tiếng.

Đến lúc đó chức năng đông máu của bản thân Trương Đồng đã hồi phục thì đương nhiên không cần loại thuốc có hiệu quả mạnh như Lão sơn sâm duy trì rồi.

Chủ nhiệm Tôn và Chủ nhiệm Từ đương nhiên không biết những điều này. Lúc này Chủ nhiệm Từ vẫn cười đầy trào phúng, mặc dù vừa nãy biểu hiện của Trương Đồng có chút bất thường nhưng như vậy cũng chẳng đại diện cho điều gì cả. Rất nhiều loại thuốc có tác dụng gây hưng phấn, có thể nhanh chóng có chút hiệu quả.

Nhưng điều này không có nghĩa là có thể nhanh chóng nâng cao chức năng đông máu, ít nhất thì Chủ nhiệm Từ tuyệt đối không tin có loại thuốc như vậy.

Còn Chủ nhiệm Tôn lúc này lại như có điều suy nghĩ nhìn Trương Đồng đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường. Vì ông ta luôn cảm nhận được sự tự tin mà Giang Nguyên thể hiện ra không phải giả vờ mà là phát ra từ sâu trong lòng nên bây giờ Chủ nhiệm Tôn rất dụng tâm chú ý tình hình của Trương Đồng. Ông ta cũng rất hy vọng xảy ra kỳ tích, dù sao thì cũng chẳng có thầy thuốc nào không muốn bệnh nhân của mình có thể còn sống.

- Thầy thuốc Giang… Vốn dĩ bệnh nhân ở chỗ chúng tôi tuyệt đối không được dùng bất cứ loại thuốc nào bên ngoài mang vào, đặc biệt là loại thuốc hoàn toàn không biết có tác dụng gì như của cậu.

Lúc này Chủ nhiệm Từ vẫn không hề tin Giang Nguyên có khả năng này, đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ bỗng nhiên tinh thần phấn chấn thêm vài phần của Trương Đồng lúc nãy. Ông ta sợ Giang Nguyên thật sự dùng loại thuốc hưng phấn gì đó, ngược lại lại phản tác dụng nên vẫn lạnh giọng nói:

- Có điều hôm nay chúng tôi cũng nể mặt cậu là đệ tử của Hồ lão, cho phép cậu mang thứ này vào… Nhưng lát nữa nếu xảy ra vấn đề gì thì cậu phải chịu mọi trách nhiệm!

Giang Nguyên trước giờ tính cách tương đối nội liễm lúc này đối mặt với một Chủ nhiệm Từ luôn châm chọc khiêu khích mình, cuối cùng cũng bắt đầu có chút tức giận, hắn lạnh giọng nói:

- Đệ tử của tôi, nếu xảy ra vấn đề đương nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm… Nhưng Chủ nhiệm Từ, hãy nhớ là chúng ta đã đánh cuộc. Nếu tôi thắng thì tôi phải được làm trợ lý số 1 lên bàn phẫu thuật!

- Hừ… Lời Lão Từ tôi nói trước giờ đều giữ lời, cậu không cần lo lắng…

Thấy lúc này thái độ của Giang Nguyên cũng bắt đầu cứng rắn, Chủ nhiệm Từ mặt lộ vẻ khinh thường. Ông ta thật không ngờ đến lúc này rồi mà Giang Nguyên còn nhớ đến chuyện này, lập tức lạnh giọng đáp.

Khi hai người đang đấu võ mồm thì Chủ nhiệm Tôn ở bên cạnh vẫn luôn chú ý đến tình hình của Trương Đồng. Ông ta phát hiện Trương Đồng mới uống loại thuốc đó chưa đến hai phút, sắc mặt và đôi môi vốn tái nhợt lúc này đã bắt đầu lờ mờ có chút huyết sắc.

Hơn nữa loại huyết sắc này dần dần càng ngày càng rõ…

- Ấy?

Nhìn đến đây, Chủ nhiệm Tôn là chủ nhiệm khoa cấp cứu, không khỏi khẽ kêu lên một tiếng. Đương nhiên ông ta nhìn ra huyết sắc lờ mờ đỏ này không phải là màu đỏ ửng kích thích trong thời gian ngắn, mà là màu thật sự đến từ phản ứng của cơ thể bệnh nhân.

Như vậy có nghĩa là tình hình trong cơ thể bệnh nhân đang nhanh chóng cải thiện theo hướng tốt hơn…

Nghe thấy thanh âm kinh ngạc của Chủ nhiệm Tôn, Chủ nhiệm Từ không khỏi tò mò quay đầu nhìn lại. Thuận theo tầm mắt của Chủ nhiệm Tôn, ông ta cũng nhìn thấy khuôn mặt rõ ràng hồng nhuận hơn nhiều của Trương Đồng ở trên giường.

- Ấy?

Chủ nhiệm Từ nhìn thấy vậy cũng không khỏi sửng sốt. Đương nhiên ông ta cũng nhìn ra tình hình của Trương Đồng hình như đã nhanh chóng được cải thiện chỉ trong vài phút ngắn ngủi.

Nhìn đến đây, Chủ nhiệm Từ không còn hơi đâu mà châm chọc Giang Nguyên nữa, ông ta bắt đầu tập trung tất cả sự chú ý lên mặt Trương Đồng.

Còn Giang Nguyên lúc này lại mỉm cười, biết tác dụng mạnh mẽ của Lão sơn sâm và đường đỏ bắt đầu có hiệu quả rồi, không cần bao lâu nữa chức năng đông máu của Trương Đồng sẽ được cải thiện rất nhanh.

Vậy nên Giang Nguyên không nhanh không chậm ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, đợi thời gian chậm rãi trôi qua, đợi chức năng đông máu của Trương Đồng được cải thiện.

Viện trưởng Trương và Lý phu nhân ở bên ngoài đang vẻ mặt căng thẳng, thấy Chủ nhiệm Từ và Chủ nhiệm Tôn đột nhiên lộ ra vẻ mặt khác thường, hai người cũng đều cả kinh theo, tưởng xảy ra vấn đề gì. Dù sao thì hai người cũng không thể nào tin chút thuốc của Giang Nguyên vừa đổ xuống mà tình hình của Trương Đồng đã lập tức tốt lên.

Nhưng lại nhìn Giang Nguyên vẻ mặt nhàn nhã ngồi xuống, sau khi sửng sốt một lát, trong lòng hai người lại thấy vui vẻ, chẳng lẽ vừa nãy mình nghĩ sai rồi?

Mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, Giang Nguyên khẽ thở hắt ra, sau đó dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Hắn đã lâu rồi không thức đêm như vậy, đặc biệt là đêm nay, tâm trạng căng thẳng bận nọ bận kia… Hơn nữa hắn còn uống không ít rượu, thật sự không dễ dàng gì.

Vậy nên Giang Nguyên định nhân cơ hội nhắm mắt dưỡng thần một chút, đợi hơn mười phút hai mươi phút nữa cho Trương Đồng uống thuốc lần hai. Sau đó hắn sẽ hoàn toàn biểu diễn cho hai đồng chí chủ nhiệm cái gì gọi là xoay chuyển Càn Khôn rồi bảo bọn họ mau chuẩn bị phẫu thuật.

Hai vị chủ nhiệm chen chúc trước giường bệnh của Trương Đồng, nhìn Trương Đồng sắc mặt dần dần hồng nhuận, hơn nữa ngay cả hô hấp cũng mạnh hơn vài phần, lập tức có chút choáng váng…

Hai người một lúc sau mới phản ứng lại được, vẻ mặt kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, lại cùng nhìn về phía máy giám sát ở bên cạnh.

Chỉ thấy Trương Đồng vốn dĩ vì mất máu mà nhịp tim tăng nhanh, vượt qua 100 lần, lúc này nhịp tim cũng đang dần giảm đi, huyết áp hình như cũng đang dần tăng lên.

Hai người yên lặng nhìn chằm chằm vào máy giám sát, lặng lẽ nhìn, rất lâu sau, trong mắt Chủ nhiệm Tôn lóe lên vẻ hưng phấn, lặng lẽ quay đầu về phía Chủ nhiệm Từ nói:

- Nhịp tim đã là 80 rồi…

Chủ nhiệm Từ hít một hơi thật sâu, sau đó vẫn cố kiên trì nói:

- Mặc dù nhịp tim bắt đầu chuyển biến tốt đẹp nhưng điều này không có nghĩa là chức năng đông máu của bệnh nhân đã được cải thiện. Tôi không tin có bất cứ loại thuốc nào có thể cải thiện chức năng đông máu chỉ trong vòng mấy phút mười mấy phút ngắn ngủi như vậy… Chỉ cần chức năng đông máu không khôi phục thì phẫu thuật này vẫn không thể tiến hành!

Nghe thấy lời nói của Chủ nhiệm Từ, Chủ nhiệm Tôn cũng âm thầm gật đầu. Ông ta biết rõ lời của Chủ nhiệm Từ không sai, mặc dù thuốc của Giang Nguyên có thể tạm thời khống chế được tình hình của Trương Đồng đang chậm rãi đi về phía cái chết nhưng chức năng đông máu không thể nào khôi phục nhanh như vậy.

Nếu chức năng đông máu này không khôi phục được thì cho dù có tác dụng lớn hơn nữa cũng không có quá nhiều ích lợi, trừ khi thuốc mà Giang Nguyên vừa cho bệnh nhân uống có thể giúp bệnh nhân giữ được trạng thái hiện tại trong 24 tiếng, đợi đến khi chức năng đông máu từ từ phục hồi thì mới có thể giữ được tính mạng của Trương Đồng.

Nghĩ đến đây, Chủ nhiệm Tôn quay đầu nhìn Giang Nguyên, muốn xem hắn có suy nghĩ gì nhưng không ngờ Giang Nguyên lại đang nhắm mắt, dường như đang cố gắng ngủ bù.

Lúc này trong lòng Chủ nhiệm Tôn cũng một trận cười khổ, ông ta không ngờ Giang Nguyên lại tự tin đến mức này, lại có thể yên tâm ngủ trong tình hình này. Có điều ông ta đương nhiên cũng không tiện nói gì, đành đợi thêm một thời gian. Nếu Giang Nguyên không tỉnh lại thì ông ta đành để y tá đi lấy máu kiểm tra lại chức năng đông máu xem có phải thật sự xuất hiện kỳ tích không.

Dù sao thì dù chỉ có một tia hy vọng thì Chủ nhiệm Tôn cũng không muốn từ bỏ…

- Viện trưởng Vương… Rốt cuộc phải đợi bao lâu mới có kết quả? Chẳng phải thầy thuốc Giang nói hy vọng có thể tiến hành giải phẫu trong vòng ba tiếng đồng hồ sao? Bây giờ cũng gần hai tiếng rồi… Sao cậu ta lại ngủ thiếp đi thế?

Lý phu nhân nhìn cảnh tượng bên trong, cuối cùng không nhịn được hỏi.

Viện trưởng Vương ở bên cạnh nhìn tình hình bên trong, mặt cũng tràn đầy vẻ nghi hoặc, nghe thấy câu hỏi của Lý phu nhân, cũng đành lắc đầu thở dài nói:

- Tôi cũng không hiểu, theo lý mà nói… theo lý mà nói chắc là không thể… Nhưng tôi thấy hình như thầy thuốc Giang rất tự tin…

Nói đến đây, Viện trưởng Vương lại thở dài một hơi, lắc đầu cười khổ nói:

- Không hiểu… Thật sự không hiểu…

- Oh…

Thấy Viện trưởng Vương cũng có dáng vẻ như vậy, Lý phu nhân đành bất đắc dĩ gật đầu, nhưng trong lòng lại hận không thể xông vào lay tỉnh Giang Nguyên hỏi rõ ngọn ngành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK