- Đều đã đến đông đủ.
Chủ nhiệm phòng làm việc đáp lời.
- Được rồi, vậy bắt đầu cuộc họp đi.
Từ Khải Liễu gật đầu với Liêu Long Căn.
- Vâng, bây giờ hội nghị Hội Đồng Viện mở rộng Thiên Y Viện chính thức bắt đầu.
Liêu Long Căn giơ tay ổn định hiện trường, sau đó trầm giọng nói:
- Hôm nay tổng cộng có ba nội dung cần tuyên bố.
- Nội dung thứ nhất. Liên quan đến phạm vi quản lý của Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện Giang Nguyên.
Nghe Liêu Long Căn nói, đại đa số y sư nhất phẩm tin tức không được linh thông và chủ quản các ban đều vểnh lỗ tai lên nghe. Còn những người đã mơ hồ biết được thì lại muốn xác nhận xem tin tức mà mình nhận được có đúng hay không.
Tuy nói Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện đã là quyền cao chức trọng, nhưng liên quan đến phạm vi quản lý, lại đại diện cho một tầng quyền thế khác.
Ngành được phân công lại càng quan trọng, đại diện cho quyền lực của vị Ủy viên thường vụ đó. Trừ phi là những chuyện hết sức trọng đại, còn không thì một lời của vị Ủy viên thường vụ đó cũng có thể quyết.
Bây giờ chính là lúc xác định phân lượng của vị tân Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện.
- Căn cứ theo thảo luận của Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, trước mắt tạm thời phân công cho Ủy viên thường vụ Giang Nguyên phụ trách ban Giáo dục và Đào tạo, ban Ngoại giao, ban Hậu cần và ban Đan dược.
Nghe Liêu Long Căn nói, các vị ủy viên và các vị chủ quản đang ngồi đều im lặng, ánh mắt người nào cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.
Những người chưa nhận được tin tức thì hoàn toàn rúng động. Có thể ngồi ở đây đều là những người có thực quyền của Thiên Y Viện, biết rõ ý nghĩa và quyền lực của những ban này.
Tuy nói mấy ban này không tính là ban quan trọng nhất, nhưng ban Giáo dục và Đào tạo có thể được xem là cơ sở của Thiên Y Viện. Mà ban Ngoại giao lại nắm trong tay các môn phái, thế gia bên ngoài trực thuộc Thiên Y Viện và liên lạc trao đổi với giới thế tục, có thể được xem là phát ngôn viên của Thiên Y Viện với bên ngoài. Ban Hậu cần lại càng nắm trong tay hết thảy việc cung ứng tài nguyên cho toàn bộ Thiên Y Viện.
Những ban này cộng lại, cái nào cũng đều là thực quyền. Ý nghĩa đại diện cho nó thì không cần phải nói.
Việc dạy dỗ và đào tạo các thế hệ y sĩ, y sư trong tương lai của Thiên Y Viện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, cộng thêm thân phận phát ngôn viên, còn có hậu cần ma luyện, các vị chủ quản các ban đó đều trố mắt nhìn nhau. Nhìn tình thế, nhất định là người nối nghiệp trong tương lai. Vị Ủy viên thường vụ mới tấn thăng này được quyết định vị trí như vậy, còn không phải bốn năm chục năm sau mới có thể quyết định sao?
Nhanh như vậy à?
Ban Đan dược ngược lại không quá để ý. Thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, ban này chẳng qua chỉ thêm vào làm dáng mà thôi.
Tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung về phía chàng thanh niên đang lẳng lặng ngồi ở bên tay trái, gương mặt không hề có bất kỳ biểu hiện gì khác thường, chẳng qua chỉ mỉm cười, giống như mọi thứ chẳng có liên quan đến hắn.
Mặc dù mọi người tin rằng vị Ủy viên thường vụ trẻ tuổi đã sớm biết được phạm vi quản lý của mình, nhưng khi chân chính tuyên bố và xác nhận, vẫn có thể bình tĩnh như vậy, quả thật không phải bình thường.
Trong lòng mọi người tràn đầy cảm thán, ngược lại không biết trong lòng Giang Nguyên đang chửi cha mắng mẹ. Hôm qua, khi trưng cầu ý kiến của hắn, rõ ràng không nhắc đến ban Đan dược. Tại sao hôm nay lại xuất hiện ban này?
Nhưng lúc này, hắn cũng không còn cách nào, tổng không thể trực tiếp cãi lời Viện trưởng.
Lúc này, Giang Nguyên cũng chỉ có thể âm thầm xúc động. Viện trưởng và Lưu Mộc Dương quả nhiên đều là lão yêu lâu năm, căn bản không cho hắn cơ hội thoái thác. Nếu không, đã trực tiếp nói ra trong ngày hôm qua luôn rồi. Nếu nói ra, hắn sẽ mượn lấy cái ban này để đẩy ban Giáo dục và Đào tạo đi. Nếu không thì có thể loại được ban Ngoại giao hoặc ban Hậu cần.
Bây giờ, điều duy nhất mà hắn có thể làm là mỉm cười, sau đó mắng thầm trong lòng.
- Đối với đề tài thảo luận này, không biết các vị Ủy viên đang ngồi đây có ý kiến và đề nghị gì hay không?
Liêu Long Căn mỉm cười nhìn các vị Ủy viên Hội Đồng Viện đang có mặt.
Mấy vị Ủy viên đang ngồi, cho dù có ý kiến, cũng sẽ không nói ra. Nếu đã đem ra hội nghị mở rộng, trên căn bản đã được các vị Ủy viên thường vụ thảo luận xong xuôi hết. Những vị ủy viên thông thường nào có tư cách phản đối. Đừng nói là phân công cho Ủy viên thường vụ. Nếu là Ủy viên bình thường, mọi người cùng cấp bậc, vẫn có thể thảo luận lại một chút.
Dĩ nhiên, những đề nghị vô hại thì vẫn có thể nói ra.