Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách Kim Lăng mấy trăm cây số, trong phòng Tổng thống tại khách sạn cao nhất bên cạnh bờ sông Hoàng Phổ, Tuyên Tử Nguyệt ôm Tiểu Bảo đứng trước cửa sổ, quan sát ngọn đèn chiếu xuống sông, gương mặt tràn ngập sự lo lắng.

Reng reng.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa. Phan Hiểu Hiểu đang nằm trên ghế salon, nhàm chán xem tivi lập tức đứng dậy bước ra cửa. Sau khi nhìn ra ngoài một chút, lúc này mới mở cửa phòng.

- Nguyệt Minh, cậu đến rồi sao? Có tin tức gì không?

Tuyên Tử Nguyệt quay sang nhìn Giang Nguyệt Minh, gương mặt miễn cưỡng lộ ra nụ cười, hướng Giang Nguyệt Minh hỏi.

- Có tin tức.

Giang Nguyệt Minh hưng phấn cười nói:

- Vừa rồi nhận được tin tình báo, Thiên Y Viện đúng là đã xảy ra vấn đề. Nhưng bây giờ anh ấy đã khống chế được cục diện, hiện tại đang hiệp trợ Hội Đồng Viện tiến hành xử lý.

- Thật không? Giang Nguyên thật không sao chứ?

Nghe Giang Nguyệt Minh nói, vẻ buồn rầu trên gương mặt Tuyên Tử Nguyệt biến mất, lộ ra nụ cười hưng phấn.

- Đúng, hẳn không thành vấn đề. Hội Đồng Viện Thiên Y Viện xảy ra chút vấn đề, có mấy vị Ủy viên mất tích, nhưng theo tin tình báo mới nhất, anh ấy đã cùng với người của ban Giám sát tìm được mấy vị. Tình huống đã hoàn toàn ổn định.

Giang Nguyệt Minh một lần nữa xác nhận lại:

- Bây giờ chị có thể yên tâm rồi. Chờ tình huống bên kia xử lý xong, mọi người có thể trở về.

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.

Tuyên Tử Nguyệt vui vẻ gật đầu.

Phan Hiểu Hiểu bên cạnh cũng cao hứng:

- Đúng chưa, chị Tử Nguyệt, em đã nói rồi mà, nếu Giang Nguyên nói không sao thì sẽ không sao. Chị lúc nào cũng suy nghĩ bậy bạ.

- Đúng vậy, đúng vậy. Chị lúc nào cũng lo nghĩ bậy bạ.

Nghe Phan Hiểu Hiểu nói như vậy, Tuyên Tử Nguyệt một chút cũng không để ý, không nhịn được đưa tay bẹo má Phan Hiểu Hiểu, vui vẻ cười nói:

- Như em thì khỏe rồi, cái gì cũng không cần lo lắng.

Nhìn hai người đã vui trở lại, Giang Nguyệt Minh cười nói:

- Được rồi, không có chuyện gì tôi xin phép về trước. Có gì cần cứ gọi điện cho tôi.

- Được, Nguyệt Minh, làm phiền cậu rồi.

Tuyên Tử Nguyệt vội vàng nói lời cảm ơn, nhưng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nói:

- Đúng rồi, điện thoại của chúng tôi đang bị khóa, nhưng bây giờ có thể gọi điện thoại cho Giang Nguyên không?

- Tạm thời không nên.

Giang Nguyệt Minh khẽ cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Mặc dù anh ấy đã khống chế được cục diện, nhưng tình huống còn chưa hoàn toàn sáng tỏ. Địch nhân mà Thiên Y Viện đối mặt cũng chưa rõ ràng. Để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, nên cẩn thận thì tốt hơn. Có tin gì mới, tôi sẽ kịp thời báo cho hai người biết. Nếu anh tôi có liên lạc đến, tôi cũng sẽ nói cho hai người.

- Được rồi, cảm ơn cậu rất nhiều.

Nghe nói không thể liên lạc với Giang Nguyên, sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt thoáng tối sầm, nhưng vẫn cười gật đầu. Bất kể thế nào, tình huống hiện tại cũng khiến người ta yên tâm hơn. Hai ngày qua, cô lo lắng đến mức ăn ngủ không ngon.

Nhìn Giang Nguyệt Minh rời đi, Tuyên Tử Nguyệt ôm Tiểu Bảo hôn một cái thật mạnh:

- Tiểu Bảo, xem ra mấy ngày nữa, chúng ta có thể gặp lại ba của con.

- Có thật không, dì Tử Nguyệt? Ba của con có thể về sao?

Tiểu Bảo vui vẻ hỏi.

- Đúng vậy, nhưng bây giờ ba còn rất bận, còn phải mất mấy ngày nữa lận.

Tuyên Tử Nguyệt nói.

Phan Hiểu Hiểu bước đến, ôm lấy Tiểu Bảo, nói:


- Tiểu Bảo, không nên gấp. Hai ngày nay ngủ với dì Hiểu Hiểu nhé, ba con rất nhanh sẽ về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK