Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh, thuốc được nhỏ một cách chậm rãi vào miệng của lão thái thái, để lại trong miệng, đặc biệt là dưới lưỡi.

Thấy thuốc đã nhỏ hết, Giang Nguyên thở phào một hơi, nói với các giáo sư:

- Chúng ta nghỉ ngơi một chút. Sau mười phút nữa thì bắt đầu.

- Mười phút?

Các giáo sư nhìn nhau, sau đó cười khổ, rồi tiếp tục chờ đợi.

Mặc dù bọn họ không tin loại thuốc trung y này sẽ mang đến hiệu quả gì sau mười phút, nhưng trước mắt cũng không có biện pháp nào tốt hơn, đành lựa chọn tín nhiệm bác sĩ Giang, hy vọng kỳ tích xuất hiện.

Lúc này, tất cả mọi người đều tập trung lực chú ý lên đồng hồ nơi vách tường, nhìn từng giây phút một trôi qua.

Mười phút rất nhanh đã hết. Dưới ánh mắt trông mong của mọi người, Giang Nguyên ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy cười nói:

- Được rồi, chúng ta tiếp tục thôi.

Nghe Giang Nguyên nói, tất cả đều thở phào một hơi, các giáo sư đều đứng dậy, bước đến trước bàn phẫu thuật.

Giang Nguyên cũng bước đến vị trí mổ chính, hít một hơi thật sâu, tiếp tục cầm kẹp tìm kiếm vị trí xuất huyết.

Giang Nguyên tìm kiếm, còn có sự trợ giúp của bác sĩ phụ mổ thứ hai, dùng ống hút hút máu và dịch. Lúc này, vị bác sĩ cũng nhận ra tốc độ chảy máu cũng chậm hơn so với lúc trước rất nhiều.

Tầm nhìn của Giang Nguyên vì vậy mà trở nên rõ ràng hơn vài phần.

- Thật có hiệu quả.

Giáo sư Khâu rốt cuộc không nhịn được kinh hô lên.

Một vị giáo sư khác cũng kêu lên một tiếng:

- Đúng vậy, đúng là có công dụng, xuất huyết đã chậm lại rồi.

Nghe hai vị giáo sư nói chuyện với nhau, gương mặt của những người khác cũng lộ ra sự hưng phấn. Chỉ cần tốc độ xuất huyết chậm lại, như vậy việc tìm ra điểm xuất huyết cũng tăng thêm vài phần.

Ánh mắt Giang Nguyên có chút ngưng lại, thấy ở một nơi nào đó trong khoang bụng tồn tại một sự dị thường.

- Khó trách.

Giang Nguyên cười khổ. Đây cũng không phải là điểm xuất huyết lớn, mà là một điểm xuất huyết rất nhỏ bị máu che lại. Cho nên mới tìm không thấy. Bây giờ máu đã giảm bớt, tầm nhìn rõ ràng hơn rất nhiều, hắn mới phát hiện ra được.

Nhưng các giáo sư bên cạnh lại không có được nhãn lực như Giang Nguyên. Bọn họ nhìn Giang Nguyên ngừng tay, không khỏi ngẩn ra nhìn hắn, không biết tại sao Giang Nguyên lại ngẩn người mà không tìm kiếm nữa.

- Nơi này có keo bio-gelatin không?

Thấy mọi người ngẩn ra, Giang Nguyên trầm giọng nói.

- Keo trong bio- gelatin?

Giang Nguyên vừa thốt lên, mọi người đều ngạc nhiên. Đại đa số người ở đây đều không nghe qua loại keo này nhưng có một số giáo sư sửng sốt nhìn nhau. Với kinh nghiệm của bọn họ, tất nhiên là biết keo trong bio- gelatin là gì. Hơn nữa trước kia cũng đã từng dùng qua.

Bởi vì loại keo này chỉ dùng cho những vết thương bên ngoài, căn bản không có tác dụng trong việc giải phẫu. Lúc này bác sĩ Tiểu Giang cần nó để làm gì?

Thấy mọi người nghi hoặc nhưng không ai trả lời câu hỏi của mình, Giang Nguyên cau mày, trầm giọng nói:

- Nơi này không có?

Nghe Giang Nguyên nghiêm túc hỏi, mọi người liền biết hắn thật sự cần thứ này, một giáo sư vội vàng nói:

- Khoa ngoại chúng tôi rất ít khi dùng thứ này. Trước kia thì có, không biết bây giờ còn hàng tồn hay không.

- Gọi ra ngoài hỏi thử. Nếu không thì gọi xuống kho.

Lúc này Giang Nguyên không có tâm tư nói nhiều với các giáo sư. Hắn đã tìm được nguyên nhân, nhất định phải nhanh chóng cầm máu lại. Nếu không có loại keo này thì phải nghĩ biện pháp khác thôi.

Chủ nhiệm Tôn thấy Giang Nguyên cau mày, vội vàng nói:

- Được, được, bác sĩ Giang, tôi lập tức gọi đến phòng thuốc ngay.

Gọi điện thoại xong, sắc mặt Chủ nhiệm Tôn có chút khó coi, sau đó lại gọi một cuộc điện thoại khác.

Nhìn sắc mặt của Chủ nhiệm Tôn, mọi người đều cả kinh. Chẳng lẽ bệnh viện không có loại keo này? Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Chủ nhiệm Tôn. Bọn họ biết rất rõ, Chủ nhiệm Tôn hẳn là đang liên lạc với kho. Nếu trong kho cũng không còn thì phiền phức rồi.

Cũng may, Chủ nhiệm Tôn nói vài câu với bên kia xong, cúp điện thoại liền cười tươi nói với Giang Nguyên:

- Bác sĩ Giang, dưới kho còn hai chai. Tôi đã bảo bọn họ nhanh chóng mang đến đây rồi.

- Có là tốt rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK