Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ Quang Dương cười khẽ một tiếng, trên gương mặt nhợt nhạt nở nụ cười lạnh, nói:

- Vốn tôi còn tưởng rằng có cơ hội để giành chút tiền đồ tốt cho con và cháu trai bất tài kia còn hơn để chúng cả đời bị coi thường. Nhưng giờ đã không còn gì nữa, anh cho rằng tôi sẽ để các anh đưa tôi trở về để bị thẩm vấn sao?

Sau khi dứt lời, Hồ Quang Dương khoát tay đâm mạnh đoản đao trong tay vào ngực trái của mình, sau khi cười dữ tợn với mấy người thì ngửa đầu té xuống.

Đám Từ Khải Liễu thấy Hồ Quang Dương một đao chấm dứt mình như vậy thì cũng khẽ thở ra một hơi, không ngờ lúc này Hồ Quang Dương lại thức thời như vậy.

Hồ Quang Dương đã chết, chỉ còn lại mấy cao thủ Cổ Môn ở đây..

Người đàn ông trung niên của Cổ Môn thấy Hồ Quang Dương vừa chết, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía mình thì liền nở một nụ cười, nhìn Từ Khải Liễu đột nhiên cung kính nói:

- Chúc mừng các vị đã thoát khỏi khốn cảnh... Tôi đại diện Môn chủ Cổ Môn Lưu Phong thăm hỏi các vị...

- Có điều xem ra Môn chủ đại nhân chúng tôi lần này không thể nào đích thân đến gặp các vị rồi, thực sự rất đáng tiếc...

Người đàn ông trung niên mỉm cười, sau khi nói xong, đột nhiên khóe miệng chảy ra một dòng máu đen...

Nơi trú đóng tạm thời của Cổ Môn, mấy nhân vật cấp cao của Cổ Môn nhìn màn hình, mấy chiếc trực thăng ở mỏ Kinh Sơn đều nổ máy rồi nhanh chóng rời đi, trong mắt ai nấy đều lộ vẻ thất vọng.

- Xem ra... Kế hoạch lần này không thành công...

Một vị lão giả thở dài, nói:

- Cơ hội lần này tốt như vậy mà vẫn bị mất, Thiên Y viện quá may mắn...

- Đúng vậy... Chẳng qua là không biết ba người Từ Khải Liễu có bị thương gì không. Đã đến nước này rồi, chỉ mong Từ Khải Liễu, Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn có thể hao tổn đi một hai người là tốt nhất...

Một lão giả khác lúc này cũng hừ giọng nói:

- Có lẽ Mộc Long không sao chứ?

- Cũng khó nói... Có điều, đợi họ trở về Thiên Y viện, có lẽ chúng ta sẽ nhận được tin...

Lão giả đầu tiên bưng ly trà trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một miếng, sau đó thở dài nói:

- Chỉ sợ lần này môn chủ sẽ vô cùng thất vọng...

- Ừm..

Lão giả thứ hai lúc này cũng nhẹ nhàng gật đầu một cái, cười nói

- Có điều, cho dù như thế nào, ít nhất giờ Thiên Y viện đã tổn thất hai Thiên y sư, hơn nữa ít nhất có một hai Y sư nhất phẩm chắc chắn có liên quan trong chuyện này. Tổn thất của Thiên Y viện lần này chắc chắn là tổn thất nghiêm trọng nhất trong trăm năm gần đây... Đối với chúng ta mà nói, cũng là chuyện rất tốt!

Mấy người nghe lão giả này nói vậy thì cũng mỉm cười... Đúng, mặc dù lần này bỏ lỡ một cơ hội khiến Thiên Y viện tổn thất nghiêm trọng, nhưng cũng được coi là không thua lỗ. Tuy lần này Cổ Môn không có được quá nhiều lợi ích, nhưng bên địch đã tổn thương, đây chính là thu hoạch lớn của bên mình rồi.

Lúc này Giang Nguyệt Minh ở Ma Đô xa xôi cũng nhận được tin tức. Tuy tin tức không đủ tường tận, nhưng cũng biết lần này ông anh của mình có lẽ đã giành toàn thắng, có lẽ đã cứu được đám Từ Khải Liễu ra rồi. Tuy không biết chính xác rốt cuộc có cứu được hết ra không, nhưng ít nhất có thể cứu được một hai vị. Nếu không Thiên Y viện sẽ không rút lui như vậy.

Có điều, Giang Nguyệt Minh cũng chẳng hề vui mừng. Sau khi gã vẫy tay cho thuộc hạ ra ngoài thì mới buồn bực thở dài. Ông anh mình sao thành thật quá vậy? Nếu ba người Từ Khải Liễu không trở về, với cái chức Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ này thì về sau bảy tám mươi phần trăm là có thể danh chánh ngôn thuận ngồi lên vị trí Viện trưởng rồi.

Hơn nữa cho dù là có thể quay về thì cũng kéo dài được thêm ngày nào thì kéo dài. Ngồi trên vị trí chủ tịch kia lâu thêm vài ngày, sau này lý lịch cũng sẽ rực rỡ hơn một chút.

Giờ Giang Nguyệt Minh chỉ có thể hy vọng như đám Cổ Môn, mấy người Từ Khải Liễu có thể về ít đi một hai người, vậy thì quyền phát ngôn trong Thiên Y viện của ông anh mình sau này sẽ lớn hơn. Hơn nữa tỷ lệ chưa tới ba mươi tuổi có thể ngồi lên vị trí Ủy viên thường vụ Hội đồng Thiên Y viện vàng lớn hơn nữa.

Có điều, kết quả là thế nào thì chỉ cơ thể chờ tin tức xác thực đến từ Thiên Y viện vào ngày mai.

Từng chiếc trực thăng đáp xuống Thiên Y viện, mặc dù có một lượng lớn cao thủ ngoại viện giới nghiêm nhưng tin tức Viện trưởng được cứu vẫn lan truyền nhanh chóng.

Đông đảo các thành viên luôn lo cho Thiên Y viện nghe được tin này thì ai nấy đều vui mừng. Chu y sư phụ trách chính và chịu trách nhiệm ổn định nội bộ lúc này cũng thở phào. Trước khi Viện trưởng chưa trở về, mặc dù ông đi khắp các phòng ban an ủi, trấn an, cảm thấy tuy chủ quản các phòng ban có vẻ vẫn ổn định trước áp lực.

Nhưng trong lòng ông biết rõ, đây chỉ là bề ngoài. Thật ra cả Thiên Y viện ai nấy trong lòng đều thấp thỏm. Nếu không nhanh chóng ổn định được tình hình, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện lớn bất cứ lúc nào.

Giờ tuy đám Viện trưởng vẫn chưa lộ diện, nhưng chỉ cần xác thực họ đã trở lại thì trong lòng ai cũng bình ổn trở lại, cũng không cần Phó chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ ông đây phải cực khổ nữa. Có điều trong lòng ông cũng có chút mất mát. Cái vị trí đứng thứ hai trong Thiên Y viện của ông chưa làm được hai ngày đã phải xuống đài, thật sự khiến người ta cảm thấy không quen lắm.

Có điều ông cũng chỉ nghĩ ngợi một chút vậy thôi. Bây giờ Chu Thế Dương bị bắt, Ninh Hán Dân cũng trọng thương hôn mê bất tỉnh. Cho dù sau chuyện này Ninh Hán Dân thế nào, thì trong Ủy viên thường vụ Hội đồng viện cũng sẽ trống ít nhất một hai vị trí. Ông là Y sư nhất phẩm thủ tịch thì vẫn tương đối có hy vọng có thể tiến thêm một bước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK