Nghe Giang Nguyên nói, gương mặt y sư Nguyên Bân lộ ra hoài cảm, chậm rãi quay đầu nhìn về phía bắc, sau đó đặt ly trà trong tay xuống, lắc đầu nói:
- Mấy chục năm rồi, rất nhiều thứ cũng là cảnh còn người mất. Chỉ sợ vị trà cũng không còn là vị của ngày xưa nữa.
Ánh mắt Giang Nguyên lóe lên, đột nhiên cười nói:
- Tuy có lẽ y sư Nguyên Bân cảm thấy có chút xa lạ, nhưng Thanh Tâm Trà vẫn là Thanh Tâm Trà trước kia. Nói không chừng uống hai lần, liền có thể tìm được cảm giác.
Nhìn nụ cười trong ánh mắt của Giang Nguyên, Lý Nguyên Bân thoáng trầm mặc một chút rồi cười:
- Nói rất có lý. Nào uống trà đi.
Trên đỉnh núi uống hai bình trà, trò chuyện một chút, sau đó Giang Nguyên đại diện cho Thiên Y Viện, mời y sư Nguyên Bân trở lại nội viện một lần, lúc này mới cùng Giang Văn Ba xuống núi.
Trên đường xuống núi, nụ cười trên gương mặt Giang Nguyên đã không còn, ngược lại như có điều suy nghĩ.
Nhìn biểu hiện của Giang Nguyên, vốn đang cảm thấy cao hứng vì thái độ của sư phụ, Giang Văn Ba cau mày hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Nghe Giang Văn Ba hỏi, Giang Nguyên dừng bước, ngẩng đầu nhìn phong cảnh hai bên, sau đó đưa tay sờ mũi, ánh mắt lóe lên sự cổ quái, quay sang hỏi Giang Văn Ba:
- Mấy năm qua, ba vẫn ở cùng với y sư Nguyên Bân sao?
- Cũng không có. Sau khi rời khỏi động Long Sơn Phong, mọi người ở chung được mấy năm. Sau đó Nguyệt Minh ra đời. Khi Nguyệt Minh được một tuổi, ba mẹ mới dẫn Nguyệt Minh phụ trách chuyện của Tuyệt Y Đường. Thỉnh thoảng lại đến chỗ của sư phụ để bồi ông mà thôi.
Giang Văn Ba nhìn Giang Nguyên, ánh mắt lóe lên sự nghi hoặc.
- Vâng.
Giang Nguyên gật đầu, sau đó hỏi:
- Vậy năm đó, mọi người làm sao rời khỏi động Long Sơn Phong?
Nói đến đây, Giang Nguyên dừng lại một chút, rồi hít một hơi thật sâu, nói:
- Rốt cuộc mọi người đã trải qua những chuyện gì?
Đối diện với câu hỏi của Giang Nguyên, Giang Văn Ba ngẩng đầu nhìn trời một cái, lại nhìn biển ở phía xa, nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi bước đi.
Giang Nguyên im lặng đi bên cạnh, không thúc giục, chỉ im lặng bước đi chứ không nói nhiều.
Hai người cứ chậm rãi bước đi như vậy một lúc, sau khi nhìn thấy đã đến vị trí biệt thự sườn núi, lúc này Giang Văn Ba mới chậm rãi nói:
- Năm đó sau khi vào phong động Long Sơn... Phát hiện đường phía sau đã bị chặt đứt, còn đường phía trước thì không rõ có tình hình gì dị thường hay không, bọn ba mới biết có lẽ mình đã trúng kế...
- Lúc ấy, trong lúc tuyệt vọng, bọn ba không thể làm được gì, chỉ có thể tiếp tục mạo hiểm đi vào trong phong động...
Nói đến đây, trong mắt Giang Văn Ba đột nhiên lóe lên một tia kỳ dị, hít một hơi thật sâu, nói:
- Dọc đường đi, vận may của bọn ba khá tốt, tránh được rất nhiều nguy hiểm, sau đó đến được một nơi thần kỳ.
- Nơi đó rất thần kỳ, nhưng cũng tràn đầy nguy hiểm. Bọn ba đã nhìn thấy rất nhiều linh dược đã tuyệt tích trên cõi đời này, nhưng cũng nhìn thấy rất nhiều những loài độc vật còn cả mãnh thú đã biến mất trên cõi đời hoặc chưa từng nghe nói tới ở trong đó... Hơn nữa trong đó còn có rất nhiều lực trường cổ quái...
- Có điều, vẫn may là bọn ba vẫn có thể nhận ra phần lớn các loài vật, bao gồ cả những độc vật, dược vật cùng với mãnh thú... Cho dù không thể nhận ra, nhưng vẫn có thể đoán được đặc tính của những sinh vật đó... Dựa vào năng lực này, bọn ba mới mạo hiểm ở lại nơi đó, tìm một sơn động bỏ hoang, sau đó tạm thời ở lại...
- Ở một nơi xa lạ thần kỳ nhưng lại nguy hiểm đó, bọn ba luôn trốn trong sơn động. Sau đó lấy sơn động này làm cứ điểm, bắt đầu cẩn thận thăm dò xung quanh. Hy vọng có thể tìm được phương hướng trở về...
- Cho dù không thể tìm được đường về, ít nhất, bọn ba hy vọng có thể làm rõ nhiều thứ hơn, có thể giúp bọn ba sống được lâu trong đó...
- Bọn ba ở trong đó một thời gian rất lâu, cũng thăm dò rõ được một vùng nho nhỏ, thậm chí còn tích lũy được không ít linh dược; nhưng rất nhanh, vào một buổi tối, xung quanh sơn động mà bọn ba ẩn nấp đã xảy ra biến động dị thường. Vô số mãnh thú và động vật bắt đầu phát điên, thậm chí ngay cả sơn động mà bọn ba ẩn thân cũng trở nên không an toàn nữa.
Nói tới đây, trong giọng nói của Giang Văn Ba mơ hồ lộ chút sợ hãi, khiến Giang Nguyên có thể cảm nhận sau sắc tình huống căng thẳng lúc đó.
- Lúc đó bọn ba không thể làm gì khác hơn là mang một vài linh dược thường ngày tích lũy được nhanh chóng chạy khỏi nơi đó...