Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ồ... Không... ăn một bữa là đủ rồi...

Giang Nguyên mỉm cười nói:

- Tôi cảm thấy để cô mời một bữa này là tôi đã ngại lắm rồi. Nếu để cô mời nữa, chắc là tôi không thể nào yên tâm ăn được...

Tuyên Tử Nguyệt nhìn Giang Nguyên bình tĩnh mỉm cười nói vậy liền gật đầu. Cô biết không phải Giang Nguyên đang nói lời khách sáo.

Được Bastit Tui đích thân tiễn, hai người ra khỏi nhà hàng, sau đó mới bắt đầu quay về Đại học Đông Nguyên.

- Ừ...Cũng không tệ, rốt cuộc mạng tôi cũng đáng giá chút tiền...

Tuyên Tử Nguyệt vừa lái xe vừa khẽ cười nói:

- Tuy nhiên tôi cảm thấy mình lời quá, được ăn đồ ăn do đích thân ông chủ nấu!

- Ừm... Cô lời rồi đấy, chưa đến bốn ngàn tệ mà có thể ăn được bữa cơm hôm nay cộng với chai rượu kia, thực sự quá lời...

Giang Nguyên khẽ cười nói:

- Cho dù ở Pháp giá cả cũng không khác gì cái giá này mấy...

- Được rồi... Vậy sau này anh muốn ăn đồ Pháp nhớ gọi tôi đi cùng, dính chút vinh quanh của anh mới có thể khiến ông chủ đích thân xuống bếp cho chúng ta...

Giang Nguyên nhún vai, cười, nói:

- Lần sau chưa chắc Bastit Tui sẽ nể mặt như vậy...

Bữa cơm này ăn khá lâu. Lúc Giang Nguyên trở về phòng khám đã là chín giờ tối. Lúc hắn đi vào phòng khám, Trương Nhạc đang đọc sách...

Trương Nhạc thấy Giang Nguyên trở về liền hâm mộ nói:

- Giang Nguyên... Lần sau giới thiệu cho tôi một người đẹp nhé, cậu đúng là có phúc quá...

- Haha... Được, khi nào có cơ hội tôi sẽ giới thiệu... Nhưng tạm thời tôi cũng chỉ quen có vài người đó thôi...

Giang Nguyên cười cười, đưa tay mặc đồng phục làm việc lên. Sau đó hắn tiện tai cầm quyển nội khoa lâm sàng lên lật.

Một đêm bình yên, có điều bữa cơm tối nay Giang Nguyên chỉ no bảy mươi phần trăm. Điều này lắm hắn hơi không thoải mái. Trước khi đi ngủ hắn không nhịn được lại ăn thêm vài cái bánh quy. Giang Nguyên hiểu rất rõ... nếu như giờ mình ăn thêm một chút, có lẽ sáng mai sẽ không đói bụng đến mức khó chịu nữa...

Ban đêm mộng cảnh vẫn đang tiếp tục, Ngũ Cầm Hí của Tổ sư gia cũng vẫn đang tiếp tục…

Những hơi thở ẩn chứa quanh người Giang Nguyên vẫn chậm rãi bốc hơi theo động tác Ngũ Cầm Hí của Tổ sư gia. Chỉ là những hơi thở ấm áp toát ra từ quanh người hắn hôm nay không dày đặc như hôm qua mà khôi phục lại mức độ của mấy ngày trước.

Giang Nguyên không cảm giác được điều này, hắn đang mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy xung quanh mình vẫn ấm áp…

Hôm nay những khí lưu bốc hơi từ Khí Hải vẫn đang nhanh chóng bốc lên trên, lan tràn qua huyệt Thiện Trung, đi qua cả người hắn, lại qua ấn đường, bắt đầu xông thẳng về phía huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu…

Chỉ là rõ ràng khi xông thẳng về phía huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu, tốc độ vận hành của chúng dần dần chậm lại.

Tốc độ đang chậm lại trong từng giây từng phút…

Có điều tốc độ đó qua rất lâu mới bò lên đến tận đỉnh đầu, nhưng vẫn cách huyệt Bách Hội ở chính giữa một chút.

Mà lúc này trong đầu Giang Nguyên lại có một đạo tin tức hiện lên “Cơ thể sắp thức tỉnh, tạm dừng phân tích và hấp thu năng lượng tinh thần dị chủng, phương pháp vận khí Ngũ Cầm tạm dừng… Hiện tại tích lũy năng lượng của Cửu Vĩ đuôi 1 đạt 35%...”

Đánh răng rửa mặt xong, Giang Nguyên thay quần áo chạy về phía Đại học Đông Bắc. Nhìn cổng trường Đại học Đông Bắc, Giang Nguyên nhớ ra bọn Trương Đồng và Triệu Vân Cường vẫn đang ở gần đây, ngày hôm nay qua rồi, không biết tình hình thế nào…

Nhưng chắc là không sao mới phải. Nếu có chuyện gì thì chắc thầy thuốc La sớm đã gọi điện nói với hắn rồi.

Sau khi hơi thả lỏng trái tim, Giang Nguyên đột nhiên vỗ mạnh đầu mình. Hắn lại quên chuyện mình cầm Lão sơn sâm kia, quên nói cho Hồ lão y sư. Hôm qua hắn cũng không nghe thấy bọn Hoàng ca nhắc đến, xem ra mọi người đều không để ý đến Lão sơn sâm được coi là bảo vật cất giấu kỹ càng đã không thấy đâu.

Nghĩ đến đây, Giang Nguyên cười khổ vỗ trán mình, thầm nghĩ về sau phải nói một tiếng với Hồ lão y sư, nếu không nhỡ bị bọn Hoàng ca phát hiện Lão sơn sâm bị mất thì e là lại có một trận sóng gió nữa.

“Hít hà hít hà …”

Giang Nguyên tiếp tục luyện tập Ngũ Cầm Hí, hai chân hai tay chống đất. Thân thể cực có tiết tấu toàn lực nghiêng về phía trước và lùi về phía sau. Trong lúc nghiêng về phía trước, phần ngực bụng yết hầu không ngừng phát ra tiếng “hà”, còn khi lùi về phía sau, phần giữa ngực bụng yết hầu nhanh chóng co lại, bắt đầu “hít” một tiếng như tiếng máy xay gió, như một con mãnh hổ đứng trên núi đá, không ngừng ngửa mặt lên trời gầm…

Sau khi cứ lặp lại như vậy mấy lần, Giang Nguyên tiện đà hai tay trái trước phải sau dịch chuyển về phía trước, đồng thời hai chân lùi về phía sau, cực lực kéo duỗi thắt lưng. Hắn ngẩng mặt hướng lên trời, rồi lại cúi đầu nhìn ngang về phía trước như con hổ vươn người, các khớp xương giữa cột sống và thắt lưng không ngừng phát ra tiếng “khục khục”…

Mà hình xăm trên vai trái của Giang Nguyên vẫn đang lúc sáng lúc tối, lúc ẩn lúc hiện. Xung quanh người Giang Nguyên, cùng với động tác của hắn, hơi thở lờ mờ giữa các cơ bắp cũng toát ra như trước, sau đó cùng với động tác của hắn, chậm rãi chạy giữa các cơ bắp khớp xương. Mà những sợi cơ đó vẫn ở giữa những hơi thở này như hôm qua nên dần dần cường hóa với tốc độ cực chậm.


Giang Nguyên cũng không để ý đến điều này, hắn chỉ thực hiện từng động tác một, cảm thấy giữa cơ bắp khớp xương càng ngày càng lưu loát tự nhiên. Còn việc mồ hôi dày đặc trên lưng trên trán, hắn chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK