Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Khải bên cạnh cũng kinh nghi nhìn Giang Nguyên:

- Chủ nhiệm Giang, cái này không thể nào? Bọn họ không có lá gan lớn đến như vậy.

- Tại sao lại không có lá gan lớn chứ?

Giang Nguyên cười khẽ, sau đó nhìn Hồ Giang và Lý Khải.

- Trong tình huống này, nếu đám người Chu Thế Dương không thể chiếm được thế chủ động, làm sao có thể cầu kết với Cổ môn? Cổ môn cũng không phải người ăn chay. Có cơ hội, bọn họ sẽ đem đám người Chu Thế Dương, thậm chí toàn bộ Thiên Y Viện ngay cả xương cũng nuốt sạch.

Hồ Giang kinh hô nói.

Giang Nguyên cười nhạt:

- Các người đã quên mất một người.

Nghe Giang Nguyên nói, Hồ Giang và Lý Khải nhìn nhau một cái, đột nhiên ánh mắt sáng lên:

- Hồ Quang Dương.

- Đúng.

Giang Nguyên hài lòng gật đầu, nói:

- Hồ Quang Dương là thứ tịch trưởng lão của Trưởng lão viện, tất nhiên có lực lượng mà Thiên Y Viện ta không biết. Chỉ cần ba người bọn họ liên thủ với nhau, cho dù là Cổ môn, đối mặt với tình huống như vậy, bọn họ cũng không cách nào chiếm cứ thế chủ động, cũng chỉ có thể phối hợp với đám người Chu Thế Dương.

- Dù sao, chuyện này đối với Cổ môn chỉ có trăm ích mà không một hại.

Hồ Giang và Lý Khải cũng nhẹ gật đầu một cái. Hồ Giang lạnh lùng nói:

- Không nghĩ đến Chu Thế Dương thậm chí ngay cả Cổ môn cũng dám cấu kết.

- Điều này cũng không kỳ quái.

Giang Nguyên cười khẽ:

- Khi đối mặt với xét xử của Hội Đồng Viện, có một cơ hội để bọn họ nắm trong tay toàn bộ Thiên Y Viện, cũng đáng để mạo hiểm mà.

Lúc này, Lý Khải một mực im lặng đột nhiên hưng phấn nói:

- Nói như vậy, đám người Viện trưởng bây giờ đang nằm trong tay Ninh Hán Dân và Hồ Quang Dương, mà không phải trong tay người ngoài?

- Ừm.

Giang Nguyên nhẹ gật đầu:

- Tôi cũng đoán là như vậy. Chu Thế Dương không đời nào để cho bọn họ rơi vào tay Cổ môn đâu. Nếu như rơi vào tay Cổ môn, cho dù bọn họ nắm trong tay Hội Đồng Viện, cái mất nhiều hơn cái được.

- Như vậy thì tốt.

Nghe Giang Nguyên nói, hai người cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn hai người thở phào, Giang Nguyên cười khổ:

- Các người không nghĩ đến, tại sao tôi trong tình huống Viện trưởng và Trưởng ban đều mất liên lạc mà vẫn còn dửng dưng được?

Hồ Giang và Lý Khải nhìn nhau, sau đó đồng loạt giơ ngón tay cái, cười nói:

- Chủ nhiệm Giang quả nhiên lợi hại.

- Vì sao các người lại cao hứng như vậy?

Lúc này, phía sau vang lên một thanh âm già nua, có chút không vui.

Nghe được giọng nói này, Hồ Giang và Lý Khải nhìn nhau, sau đó quay sang nhìn Chu y sư, cười nói:

- Chu y sư, tình huống trước mắt đã được xác định. Bây giờ, chỉ cần chúng ta tìm được đám người La y sư, như vậy chúng ta có thể chiếm cứ thế chủ động, có thể thở phào nhẹ nhõm.

- Cho dù tìm được đám người La y sư, nhưng còn Viện trưởng thì sao?

Chu y sư cau mày bất mãn.

Hồ Giang cười nói:


- Vừa rồi Chủ nhiệm Giang đã suy đoán qua, đám người Viện trưởng hẳn còn đang nằm trong tay Ninh Hán Dân. Cho nên chúng tôi mới thoáng yên tâm một chút. Nhưng trước mắt phải tìm được La y sư, để Chu Thế Dương phải cúi đầu. Như vậy tìm được Viện trưởng cũng không khó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK