Mục lục
Tuyệt Phẩm Thiên Y (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe xong, nhân viên hái thuốc cung kính gật đầu một cái, sau đó đặt Dạ Minh Đằng sang một bên.

Người thứ hai cũng dè dặt lấy từ trong gùi thuốc một bụi cỏ nhỏ. Mọi người định thần nhìn lại, chỉ thấy bụi cỏ nhỏ cao chừng ba tấc, tổng cộng có ba nhánh. Trên ba nhánh mơ hồ có thể nhìn thấy những chấm đen.

- Tinh Tinh Thảo?

Thấy loại cỏ này, mọi người lại kinh hô một tiếng.

- Vâng, các vị Ủy viên, cỏ này tổng cộng có ba nhánh, cao ba tấc, là một bụi Tinh Tinh Thảo.

Vị nhân viên hải thuốc vội vàng trả lời.

Nghe nhân viên hái thuốc xác nhận, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Giang Nguyên, trong lòng thầm than một tiếng.

Giang Nguyên cách xa như vậy, nhưng chỉ cần tốn chút thời gian là đã tìm ra được hai loại dược liệu trung phẩm, hơn nữa còn là trên ngọn đồi mà dược công đã hải cách đây không lâu. Năng lực này quả thật kinh người. Mặc dù Tinh Tinh Thảo là dược liệu trung phẩm, nhưng nó thuộc loại hiếm thấy. Giang Nguyên có thể tìm được một bụi, không thể nói là nhờ may mắn được.

Còn hai gùi nữa, mọi người vội vàng nhìn sang hai dược công còn lại, chỉ thấy vị hai dược công này lấy dược liệu từ trong gùi ra. Mọi người nhìn kỹ, phát hiện cả hai đều là dược liệu trung phẩm. Rõ ràng, Giang Nguyên tìm dược liệu không chỉ đơn thuần chỉ là tìm, mà là cố ý chọn dược liệu trung phẩm để hái, thể hiện năng lực thực sự của hắn.

Lập tức quay sang nhìn vẻ mặt ung dung của Giang Nguyên, sau đó nhìn về phía Chu Thế Dương đang bày ra vẻ mặt rất khó coi.

Lúc này, sắc mặt Chu Thế Dương vô cùng âm trầm. Giang Nguyên đã tìm bốn loại dược liệu trung phẩm trên ngọn đồi đã hái qua này, đã nói ra hắn có năng lực đặc biệt.

Nhưng Chu Thế Dương vẫn không cam lòng, nhìn về phía người phụ trách, lạnh giọng nói:

- Nếu ngọn đồi này đã được hái qua, làm sao biết được dược liệu trung phẩm bị bỏ sót như vậy có phải là do anh cố ý lưu lại?

Nghe Chu Thế Dương nói xong, sắc mặt người phụ trách cả kinh, mồ hôi toát ra trên trán. Đối với sự nghi ngờ của thiên y sư, trách nhiệm này y không gánh nổi, vội vàng giải thích:

- Thiên y sư Chu, không phải như vậy đâu. Dược công chúng tôi phải coi tình huống mà định. Từ nửa năm đến một năm mới hái một lần. Bình thường, hai dược công sẽ phụ trách một ngọn đồi, cho nên không nhất định sẽ hái được hết toàn bộ. Trên căn bản sẽ hái những loại dược đã chín, có bỏ sót cũng không thể tránh khỏi. Đây không phải là do chúng tôi cố ý an bài.

Lưu Mộc Dương nhìn thấy người phụ trách khẩn trương giải thích, liền lên tiếng:

- Thiên y sư Chu, vườn thuốc này hết thảy đều do phòng giám sát chúng tôi quản lý. Anh ta không dám làm vậy đâu.

- Vâng, vâng, Trưởng phòng Lưu nói đúng đấy, tôi tuyệt đối không dám làm vậy đâu.

Người phụ trách nghe Lưu Mộc Dương nói giùm mình, liền run giọng giải thích tiếp.

- Được rồi, nhưng tôi vẫn không tin kết quả này. Các người còn mấy đồi thuốc nữa, để tôi chọn một đồi cho hắn thử lại.

Chu Thế Dương lạnh giọng nói.

- Vâng, vâng.

Người phụ trách giống như được đại xá, vội vàng móc ra một cái máy tính bảng, hai tay đưa đến trước mặt Chu Thế Dương, nói:

- Mời Thiên y sư Chu xem qua. Khu vực có màu đỏ là gần đến thời gian hái. Bên trên có ký hiệu thời gian.

Nhìn Chu Thế Dương đang chọn khu vực, Lưu Mộc Dương cau mày, sau đó quay sang nhìn Giang Nguyên, nói:

- Ủy viên Giang Nguyên, nếu thiên y sư Chu muốn chọn một khu vực khác, cậu có ý kiến gì không?

- Không có ý kiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK