Nghe Draco nói, Poragu nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đảo mắt nhìn mấy cái tượng thô kệch, cau mày nói:
- Nếu biện pháp này cũng không thể thực hiện được, vậy bây giờ chúng ta phải lợi dụng sự tồn tại của sứ giả, khảo sát phạm vi khống chế của Thần Thú Bát là bao nhiêu. Nếu khả năng khống chế đạt đến ngàn dặm, như vậy bộ lạc chúng ta cũng có thể rời khỏi tổ địa, thành lập một cứ điểm mới.
Poragu chậm rãi gật đầu:
- Địa vị của sứ giả thần thú ở Thiên Y Viện cũng không thấp, đây ngược lại đối với chúng ta là chủ lực không nhỏ. Nếu không, sẽ rất khó chống lại sự dòm ngó của cao tầng Thiên Y Viện. Nếu hắn có thể chiếm cứ được vị trí cao hơn ở Thiên Y Viện, đối với bộ lạc chúng ta mới có sự trợ giúp. Bộ lạc vu sư của chúng ta cũng không cần lo lắng.
Poragu thở dài, vẻ thâm độc lại lóe lên trong mắt:
- Bất kể thế nào, chúng ta cũng phải kiên trì. Đây cũng là nguyên nhân chúng ta đến đây. Ít nhất phải đảm bảo sứ giả không chịu sự ảnh hưởng của những người khác, giữ vững lập trường. Với tuổi tác và thân phận của hắn, tôi tin rằng chưa đến vài năm nữa, Thiên Y Viện sẽ không có ai bắt ép hắn được nữa. Chỉ cần hắn nguyện ý cởi bỏ năng lực Thần Thú Bát, chúng ta cũng có thể tùy thời tăng lên thực lực. Đến lúc đó, cho dù người của Thiên Y Viện muốn đánh chủ ý lên bộ lạc vu sư chúng ta, sứ giả cũng sẽ đưa ra quyết định nghiêng về bộ lạc vu sư.
- Ừm.
Drcao lại gật đầu, đưa mắt nhìn ra phía xa, thở dài một hơi:
- Bất kể thế nào, bộ lạc vu sư chúng ta cũng có chỉ có thể toàn lực ứng phó, ủng hộ sứ giả. Chỉ cần hắn không nổi loạn, chúng ta không cần suy nghĩ thứ gì khác.
Nằm trên giường, mặc dù Giang Nguyên không quá buồn ngủ, nhưng chênh lệch thời gian cũng là một vấn đề. Mấy ngày qua, Giang Nguyên đã thành thói quen ngủ vào lúc này. Hơn nữa, tranh cãi với đám thành viên Thiên Y Viện kia, đúng là dễ hao tổn tinh thần.
Cho nên, Giang Nguyên chỉ nằm một chút là ngủ ngay.
Sau khi Giang Nguyên chìm vào giấc ngủ, hình xăm trên vai trái lại lóe lên. Đồng thời Thần Thú Bát màu xanh đặt ở đầu giường dường như cũng có sự biến hóa khác thường, chậm rãi tản ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.
Khi ánh sáng màu đỏ càng lúc càng nhiều, ánh sáng màu xanh của Thần Thú Bát cũng càng lúc càng rõ. Thậm chí bên trong Thần Thú Bát còn tản ra một mùi thơm mê người.
Giang Nguyên vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ, dường như không cảm nhận được gì, nhưng sau lưng hắn mơ hồ có một hư ảnh hiện lên.
Hư ảnh càng lúc ngưng tụ càng nhiều. Chín cái đuôi to đùng nhẹ nhàng lay động, ánh mắt màu đỏ cũng chậm rãi mở ra.
Cặp mắt màu đỏ nhìn Giang Nguyên đang ngủ say, sau đó quay đầu nhìn Thần Thú Bát đang lặng yên bay lên không, hiện lên sự thoải mái và mê luyến.
Thần Thú Bát nhẹ nhàng trôi đến đỉnh đầu Giang Nguyên. Theo sự chớp động của cặp mắt, mùi thơm phát ra từ cái bát càng lúc càng nhiều. Cặp mắt màu đỏ nheo lại, thứ mùi thơm kia giống như bị nó hấp thu, trong nháy mắt liền biến mất.
Mùi thơm biến mất, Thần Thú Bát chậm rãi bay trở lại đầu giường Giang Nguyên, giống như chưa từng có việc gì xảy ra. Chỉ có Cửu Vĩ sau lưng Giang Nguyên càng thêm rõ ràng hai phần.
Cặp mắt màu đỏ một lần nữa mở ra, lẳng lặng nhìn Giang Nguyên, cũng không có ý định muốn tiêu tan.
Lúc này, Giang Nguyên dường như cũng cảm giác được điều gì, cặp mắt đang nhắm rung lên hai cái, giống như muốn tỉnh lại.
Giang Nguyên cũng không phải thức dậy, chẳng qua dưới cái nhìn chăm chú của Cửu Vĩ, hình xăm trên vai trái lóe lên, hai mắt nhắm chặt của hắn bắt đầu chuyển động.
Hắn giống như xuất hiện trong một không gian kỳ diệu. Chung quanh hư vô mờ mịt, nhưng đối diện hắn là một bóng người ngồi chồm hổm rất cao. Mà đằng sau cái bóng là chín cái đuôi to lớn đang nhẹ nhàng lay động.
Lẳng lặng nhìn chung quanh một chút, sau đó nhìn cái bóng có chín cái đuôi màu đỏ đang lay động đối diện, Giang Nguyên kinh ngạc hỏi:
- Ngươi...ngươi là Cửu Vĩ?
Cái bóng màu đỏ gật đầu, cặp mắt không thấy con ngươi chỉ lộ ra hai tròng mắt màu đỏ, sau đó một giọng nói thanh thúy vang lên:
- Cửu Vĩ? Đúng, ta chính là Cửu Vĩ.
Nghe giọng nói dễ nghe này, Giang Nguyên chỉ cảm thấy đầu óc của mình choáng váng. Hắn vốn tưởng rằng Cửu Vĩ nhiều nhất cũng chỉ đáp lại bằng cử động, không nghĩ đến Cửu Vĩ lại biết nói chuyện.
- Ta không phải đang nằm mơ chứ?
Giang Nguyên có chút hoài nghi dùng sức nhéo mặt của mình, phát hiện một chút cũng không đau, không khỏi cảm thấy mơ hồ.
- Ngươi không phải đang nằm mơ. Ta chỉ xây dựng một không gian đặc biệt trong tinh thần của ngươi mà thôi.
Cửu Vĩ lắc đầu, mấy cái đuôi nhỏ cũng vung vẩy, nhìn rất khả ái.